Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1165



Hạ Lăng Sơ gọi cơm tối, Cung Vũ Ninh chỉ ăn chút thức ăn thì không nuốt nổi nữa, thậm trí không dám ăn một miếng thịt.

Hạ Lăng Sơ đối diện nhìn, tự nhiên muốn cười, lại còn có chút không biết phải làm sao, can đảm của cô ta cũng nhỏ quá.

Ăn xong cơm tối, Cung Vũ Ninh xem một bộ phim hoạt họa nhẹ nhàng, đeo tai nghe, cũng không muốn làm ảnh hưởng đến Hạ Lăng Sơ đang ngồi đối diện cầm ipad xử lý công việc, khi Hạ Lăng Sơ đứng dậy uống nước, không may nhìn vào màn hình của cô ta, ánh mắt của anh ta lóe lên ý buồn cười.

Qủa nhiên vẫn còn tính trẻ con, thích xem phim hoạt họa của trẻ em.

Anh ta rót một cốc nước đặt trước mặt cô ta, Cung Vũ Ninh ngẩng đầu lên, cười nhận cốc nước, “Cảm ơn.”

Hạ Lăng Sơ tiếp tục cầm ipad xử lý một số công việc, trong phòng khách cũng yên tĩnh trở lại, thời gian vô chi vô giác đế đến đêm khua rồi.

Hạ Lăng Sơ viết xong hộp thư điện tử, nhìn vào đồng hồ ở cổ tay, kim chỉ hướng mười một giờ, mà đối diện Cung Vũ Ninh vẫn đang xem, chưa về phòng của cô ta.

Cung Vũ Ninh cảm giác được ánh mắt của anh ta nhìn về hướng mình, cô ta bỏ tai nghe ra chớp chớp mắt, “Sao vậy?”

“Mười một giờ rồi, cô không về phòng ngủ sao?” Hạ Lăng Sơ nhắc cô ta.

Cung Vũ Ninh đương nhiên biết thời gian đã hơi muộn rồi, nhưng, cô ta không dám một mình về phòng ngủ, cho nên, cô ta mới luôn ngồi ở đây xem phim hoạt hình, lúc này, Hạ Lăng Sơ nhắc cô ta, cô ta có chút chột dạ, “Tôi... tôi có thể xem lúc nữa được không? Anh muốn ngủ rồi đúng không?”

Nếu như cô ta ở đây, sẽ ảnh hưởng đến anh ta ngủ.

“Không sao, cô xem tiếp đi!” Hạ Lăng Sơ cười nhẹ, chỉ là anh ta hôm nay có chút mệt mỏi, nhưng anh ta sẽ ở bên cạnh cô ta.

Cung Vũ Ninh cắn môi, chỉ còn cách nói thật, “Thật ra... tôi sợ, tôi không dám một mình về phòng ngủ.”

Hạ Lăng Sơ ngơ ngác một chút, “Cô không dám về phòng?”

Cung Vũ Ninh gật gật đầu, “Tôi có chút bị ám ảnh trong lòng.”

Sự việc xảy ra bên cạnh cô ta, tuy không được nhìn thấy, cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh đó, cho nên, cô ta bây giờ ngoài xem phim hoạt hình để xóa đi tưởng tượng đó, nếu như để cô ta ngủ, cô ta thật sự ngủ không được.

Mà còn, nếu như Hạ Lăng Sơ không ở trong phòng, cô ta nhất định cũng không dám một mình ở đây.

Hạ Lăng Sơ nhìn cô ta, đau lòng nhìn cô ta cười, “Vậy để tôi ở bên cô.”

“Tôi... tôi muốn xem phim để vượt qua, tôi ở trên ghế sô pha, nếu anh muốn ngủ, anh ngủ đi! Đừng để ý đến tôi.” Cung Vũ Ninh nói, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh ta, cô ta sẽ không sợ nữa.

Hạ Lăng Sơ làm sao có thể ngủ say được? anh ta lại tiếp tục cầm ipad trên tay, ngẩng đầu nhìn cô ta, “Cô không ngủ thì tôi cũng không ngủ, ở bên cô đến trời sáng.”

Cung Vũ Ninh vừa nghĩ đeo tai nghe, nghe thấy câu này, cô ta sửng sốt mấy giây, sau đó, trong đáy lòng cảm giác sự ngọt ngào, khóe miệng của cô ta hơi nhếch lên cười thầm.

Đối diện, Hạ Lăng Sơ nhìn cô ta có ý cười, anh ta cũng nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên, trong hoàn cảnh yên tĩnh, hai người đều đang hưởng thụ thời khắc thoải mãi này.

Cung Vũ Ninh tuy nhiên lại xem lại phim hoạt họa, nhưng, cô ta phát hiện tâm tư của bản thân căn bản không ở phim hoạt họa, cô ta nhẹ nhàng nâng lông mi liếc trộm người đàn ông đối diện.

Hạ Lăng Sơ hơi đôi mắt hơi rủ xuống, hai cặp lông mày lưỡi kiếm đen tuyền tuấn tú, với cái mũi dọc thẳng, đôi môi mỏng, không ngừng phát tán hơi thở hấp dẫn...

Nhớ đến sự việc tối qua xảy ra, Cung Vũ Ninh nuôt nuốt nước bọt, chỉ cảm thấy khuôn mắt bắt đầu nóng lên, tim đập loạn liền thu mắt lại, bắt đầu chú ý đến phim hoạt họa.

Thời gian cứ thế dần trơi đi, Cung Vũ Ninh cũng dần dần cảm thấy đôi mắt nặng trĩu, với lại, xem màn hình nhỏ quá, đôi mắt của cô ta khô khốc, cô ta liền tắt màn hình, ray nhẹ đôi mắt.

Hạ Lăng Sơ ngồi đối diện lập tức phát hiện cô ta mệt rồi, anh ta đặt ipad xuống nhìn cô ta, “Mệt chưa? Có muốn ngủ một chút không?”

Cung Vũ Ninh nghĩ một hồi nói, “Vậy tôi ngủ ở trên ghế sô pha này nhé!”

“Cô có thể về phòng ngủ, không cần đóng cửa.”

“Không được... tôi vẫn sẽ thấy sợ.” Cung Vũ Ninh lắc lắc đầu, cô ta biết bản thân bây giờ không thể đơn độc ngủ một mình.

“Nhưng...”

“Nếu như cô không ngại, tôi vào phòng cùng cô ngủ.” Hạ Lăng Sơ ấp úng nói, ánh mắt trong suốt nhìn cô ta.

Cung Vũ Ninh lập tức giật mình, mắt mở to, như này làm sao được?

“Cô yên tâm, tôi đảm bảo chỉ ở bên cạnh cùng cô, sẽ không làm gì cô cả.” Hạ Lăng Sơ nhìn cô ta bảo đảm

Cung Vũ Ninh khuôn mặt đỏ lên, để một người đàn ông ngủ trên giường cô ta? Kể cả không làm cái gì, đều có chút để cô ta không thể chấp nhận.

“Cô không tin tưởng tôi sao?” Ánh mắt của Hạ Lăng Sơ có chút thay đổi.

Cung Vũ Ninh vội trả lời một câu, “Không, tôi tin tưởng anh.”

Anh ta đã vì cô ta làm bao nhiêu việc, cô ta muốn không tin tưởng anh ta, vậy thì thật sự không còn gì để nói, hơn nữa, cô ta thật sự tin tưởng anh ta.

Hạ Lăng Sơ nhìn cô ta nói như này, anh ta liên đứng dậy nói, “Vậy cô về phòng đi! Tôi sẽ ngồi ở bên cạnh giường đọc sách.”

Cung Vũ Ninh trong nháy mắt cảm thấy như này thì tội cho anh ta quá, để anh ta bảo vệ cô ta, lại để anh ta trông cô ta ngủ, lương tâm của cô ta không cho phép làm vậy.

“Vậy... giường của tôi rất lớn, tôi ngủ một bên là được rồi, còn một bên để anh ngủ.” Cung Vũ Ninh mạnh dạn nói xong, đôi mắt ngại ngùng rủ xuống, chớp liên tục.

Hạ Lăng Sơ mở to mắt ngạc nhiên, “Cô cho phép tôi ngủ trên giường của cô?”

Cung Vũ Ninh gật gật đầu.

“Cô muốn tắm không?” Hạ Lăng Sơ hỏi cô ta.

Cung Vũ Ninh lập tức lắc lắc đầu, “Không cần đâu, hôm nay tôi cũng không đi đâu cả, không tắm nữa.”

Cô ta có thể nói, cô ta bây giờ đến đi tắm cũng sợ sao? Cô ta đương nhiên không thể nói, nhỡ đâu anh ta lại nói một câu, tôi cũng cùng cô đi tắm, vậy thì mất mặt lớn rồi.

“Được, đi về phòng ngủ thôi! Tôi thấy cô mệt lắm rồi.” Hà Lăng Sơ lên tiếng.

Cung Vũ Ninh xỏ dép lê vào, đi hướng phòng ngủ, Hạ Lăng Sơ ngồi dậy đi theo đằng sau, anh ta không có đóng cửa, Cung Vũ Ninh ngồi vào một bên mép giường, tim của cô ta đập liên hồi, rõ ràng trong phòng rất rộng, nhưng tại sao người đàn ông này đi vào, thì hiện rõ có chút nhỏ lại vậy?

Hạ Lăng Sơ đi đến ghế sô pha đơn bên cạnh giường ngồi xuống, Cung Vũ Ninh có chút kinh ngạc nói, “Anh không ngủ sao?”

“Cô ngủ trước.” Hạ Lăng Sơ mở miệng nói, từ kệ để sách bên cạnh lấy một quyển sách ra.

Cung Vũ Ninh nằm xuống một bên, quay lưng vào anh ta, cố ý che lồng ngực, cô ta sợ tim đập nhanh sẽ phát ra tiếng, sẽ làm anh ta nghe thấy.

Cô ta đã lớn ngần này, có lẽ ngoài người nhà ra, thì chưa từng trải qua cùng người đàn ông nửa đêm chung một phòng cả.

Tim của Cung Vũ Ninh vẫn đập, cũng có thể vì cô ta buồn ngủ nên cũng đập chậm dần xuống, có lẽ là thật sự buồn ngủ rồi, cô ta gối lên chiếc gối mềm mại, ngủ rất say, cô ta nhắm mắt lại, một giấc mơ đã đến với cô ta.

Cơ bản trong lòng cô ta sợ hãi, nhưng thời khắc này, có lẽ có người đàn ông bên cạnh, nên nỗi sợ hãi trong lòng cô ta đã biến mất, giống như bình thường trở lại, và có một giấc ngủ thoải mãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.