Cung Vũ Ninh vẫn chưa chắc tới chuyện em họ của Hạ Lăng Sơ, chủ yếu là vì Cổ Hạo đã xin cô đừng nhắc tới chuyện Hạ Lăng Sơ dạy dỗ cậu, tránh cho cả nhà lại lo lắng.
"Mau nói đi, cậu với Hạ Lăng Sơ quen nhau thế nào? Chắc chắn là cuộc gặp gỡ tình cờ lãng mạn trên du thuyền ấy nhỉ? Mau kể thiên tình sử lãng mạn của cậu cho tớ nghe đi, để tớ hâm mộ một chút nào." Cổ Duyệt tò mỏ hỏi.
"Cuộc gặp gỡ của tớ và anh ấy chẳng có chút lãng mạn nào, quả thực có thể nói là vô cùng gay go, thiếu chút nữa đã thành kẻ địch của nhau rồi." Cung Vũ Ninh nhớ tới lần đầu gặp Hạ Lăng Sơ, cả người hắn đều tản ra khí tức kẻ sống chớ lại gần, lúc đó cô chỉ cảm thấy hắn quá cay nguyệt và vô tình thôi.
"Tại sao?" Cổ Duyệt lại càng tò mò hơn.
"Về sau tớ sẽ kể cho! Dù sao cũng chẳng lãng mạn gì." Cung Vũ Ninh mím môi cười, lúc này, điện thoại được đặt ở một bên kêu lên, Cung Vũ Ninh liếc nhìn một cái, ngạc nhiên vô cùng, là Andrew gọi tới.
"Tớ nghe điện thoại đã." Cung Vũ Ninh nói với Cổ Duyệt xong liền đưa tay nhận điện thoại: "Alo, Andrew à."
"Vũ Ninh, nói cho em một tin cực kỳ tốt, em có muốn nghe không?" Giọng nói hưng phấn của Andrew ở đầu dây bên kia truyền tới.
"Đã là tin vui sao còn không mau nói." Cung Vũ Ninh không nén được mà chờ mong tin tốt của Andrew ở bên đó, lẽ nào tác phẩm của bọn họ đạt giải ư?
"Em có biết cuộc triển lãm tranh quốc tế lần này của chúng ta quyết định nơi tổ chức đầu tiên ở đất nước nào không?"
"Không phải là nước của em chứ?" Cung Vũ Ninh lập tức phấn khởi đoán mò.
"Không phải, đoán lại đi."
"Nước anh hả?"
"Đoán lại, là đất nước mà em mong chờ nhất ấy." Andrew vẫn giữ vẻ thần bí.
Cung Vũ Ninh không khỏi híp mắt lại nghĩ ngợi một hồi, đất nước mà cô mong chờ nhất ư? Bỗng, một tia sáng xẹt qua trong đầu cô, cô không kìm nổi sự hưng phấn nói: "Không lẽ là nước X sao?"
"Chúc mừng em, đáp án chính xác, chính là nước X, nước của Hạ Lăng Sơ."
Ánh mắt Cung Vũ Ninh xẹt qua sự mừng vui tột độ, khéo như vậy sao? Quốc gia được tổ chức đầu tiên lại là của hắn?
"Đã là trạm tới đầu tiên, chúng ta chắc chắn sẽ được mời, em có muốn đi không?" Andrew cười hỏi.
Cung Vũ Ninh nheo mày cười: "Muốn đi."
"Anh đã nói mà, nhất định hai người sẽ mau chóng gặp lại thôi."
Trong lòng Cung Vũ Ninh không nén nổi cảm giác kích động, tất nhiên là cô rất mong chờ được gặp Hạ Lăng Sơ tại đất nước của hắn, hơn nữa, chuyện này ba mẹ cũng chắc chắn đồng ý cho cô đi.
Cổ Duyệt ở một bên cười với cô: "Có chuyện gì mà khiến cậu vui tới vậy thế?"
"Tranh của tớ đang được tham gia một buổi triển lãm vòng quanh thế giới, điểm đến đầu tiên chính là nước X." Cung Vũ Ninh kích động nói.
Cổ Duyệt không khỏi vui mừng thay cô: "Lần này cậu chắc chắn có thể nhanh chóng gặp được Hạ Lăng Sơ rồi, giải được nỗi sầu tương tư rồi."
"Ừm! Tớ cũng mong rằng có thể gặp lại anh ấy." Cung Vũ Ninh mong chờ vô cùng nói.
Ngày kia, Cung Vũ Ninh nhận được lời mời của ban tổ chức, vì là điểm đến đầu tiên nên được chú trọng vô cùng, cô tới tham dự lễ cắt băng khánh thành với thân phận là khách quý, lần này, trong triển lãm tranh có bốn tác phẩm của Cung Vũ Ninh, cô rất được coi trọng trong triển lãm tranh lần này.
Cung Vũ Ninh rất thoải mái nhận lời, tối hôm đó, cô nói tin tốt này cho ba mẹ, Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu quả nhiên đồng ý cho cô đi. Lần này chính là thành quả đạt được của cô, cũng là một sự vinh quang, bọn họ cũng không ngăn cấm.
Chỉ là, bọn họ có cảm giác rằng, con gái mình tới tham dự vui vẻ vô cùng, vừa nói, mắt vừa tràn ngập sự mong chờ.
Cung Vũ Ninh quyết định ở nhà với ba mẹ ba ngày, xuất phát trước ngày khai trương một tuần là được rồi, hiện giờ vẫn còn nửa tháng nữa mới tới cuộc triển lãm.
Vì trong lòng có sự kì vọng, ngày nào Cung Vũ Ninh cũng vui vẻ vô cùng, hơn nữa, cô còn chưa nói cho Hạ Lăng Sơ biết chuyện cô sẽ tới đất nước của hắn. Cô quyết định sẽ cho hắn một bất ngờ.
Đúng vậy, đây chắc chắn là một điều vô cùng bất ngờ, cô rất mong đợi, nếu cô đột nhiên đứng trước mặt hắn, vẻ mặt hắn sẽ như thế nào đây!
Chẳng qua, Cung Vũ Ninh tất nhiên không biết rằng, cuộc triển lãm tranh ở nước X lần này là do Hạ Lăng Sơ tài trợ.
Hạ Lăng Sơ cũng lấy được tin tức từ giám sát triển lãm tranh, trong các khách quý được mời tới lần này có tên của Cung Vũ Ninh, hơn nữa, cô cũng đã đồng ý rồi, bọn họ đang chuẩn bị hành trình lần này cho các khách quý.
Hạ Lăng Sơ nhận điện thoại xong, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười. Điều khiến hắn ngạc nhiên là, rõ ràng Cung Vũ Ninh biết cô sẽ tới đất nước của hắn, vậy mà lại chẳng gọi điện báo cho hắn, cô muốn làm gì đây? Muốn cho hắn một bất ngờ sao?
Vậy cũng tốt, hắn sẽ giả bộ như không biết chuyện gì! Hắn lại càng mong chờ hơn cô sẽ cho hắn bất ngờ gì đây.
Hạ Lăng Sơ nhìn lịch, phải mười ngày nữa cô mới tới đây.
Lúc này, điện thoại nội bộ của hắn vang lên, hắn đưa tay nghe: "Alo!"
"Hạ tổng, Thượng Quan tiểu thư tới rồi."
Hạ Lăng Sơ vẫn còn đang nghe máy, ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ, tiếp theo đó, Thượng Quan Ngưng Mạn đã đẩy nửa cánh cửa ra, ngó mặt vào nhìn hắn: "Anh Lăng Sơ, em tới rồi.
Hạ Lăng Sơ cúp điện thoại, trầm tĩnh hỏi: "Sao lại đến công ty?"
"Mấy ngày nay anh không về, em nhớ anh lắm, nên qua đây thăm anh." Thượng Quan Ngưng Mạn bước qua, trong tay còn cầm một hộp đồ ăn nhẹ.
"Anh Lăng Sơ, anh xem em mang gì cho anh này? Chắc hẳn là anh đói rồi nhỉ? Tới ăn chút gì đi!"
"Lát nữa anh còn phải họp, em ăn đi!" Hạ Lăng Sơ không có hứng với đồ ăn mà cô ta chọn, toàn là đồ ngọt, hắn không ăn.
Thượng Quan Ngưng Mạn có chút thất vọng nhìn hắn: "Đây đều là thứ em cất công chuẩn bị cho anh đấy, anh cứ vậy mà không nếm thử sao?"
"Anh không ăn đâu, mười phút nữa anh có cuộc họp rồi." Hạ Lăng Sơ liếc nhìn đồng hồ trên tay.
"Anh Lăng Sơ, sao càng ngày anh càng lạnh lùng với em thế? Có phải là do lần trước em xóa số của cô Cung Vũ Ninh đó không? Anh vẫn còn giận em sao?"
Đối với sự hiểu lầm lần này, Hạ Lăng Sơ đúng là rất tức giận, thế nhưng Thượng Quan Ngưng Mạn là người nhà của hắn, dù hắn có giận thì cũng làm gì được chứ? Chỉ mong rằng những chuyện thế này sẽ không xảy ra nữa.
Thượng Quan Ngưng mạn thấy hắn dường như chẳng nghe lời của cô, ở đâu đó đột nhiên thấy giận giữ không thôi: "Anh Lăng Sơ, anh thật sự thích cái cô Cung Vũ Ninh đó tới vậy sao? Cô ta có gì tốt chứ?"
Hạ Lăng Sơ ngước mắt nhìn, sắc bén liếc một cái: "Ngưng Mạn, không cho phép em phán xét người khác như vậy."
"Hừ! Phụ nữ xung quanh anh em thấy nhiều rồi, có ai mà không nhìn chằm chằm vào tiền của anh, thân phận của anh chứ? Em nghĩ cô ta cũng vậy thôi, chắc chắn cô ta cũng có ý đồ với tài sản của anh." Thượng Quan Ngưng Mạn lại càng kết luận Cung Vũ Ninh chính là một cô gái đào mỏ.
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ trầm xuống: "Cô ấy không phải người như vậy, sau này có cơ hội anh sẽ giới thiệu em cho cô ấy."
Đáy mắt Thượng Quan Ngưng Mạn xẹt qua một tia tức giận, ghét bỏ nói: "Ai thèm làm quen với cô ấy! Bổn tiểu thư không muốn quen biết gì đâu!"
"Ngưng Mạn, không được tùy hứng vô lễ như vậy." Hạ Lăng Sơ nghiêm khắc trừng cô, lên tiếng dạy bảo.
Đôi mắt Thượng Quan Ngưng Mạn có chút hơi nước, mím môi như thể đã chịu rất nhiều sự oan ức: "Anh Lăng Sơ, anh có Vũ Ninh rồi thì không thích em nữa đúng không?"
Hạ Lăng Sơ vừa nghe xong liền đơ mặt ra: "Em nói linh tinh gì vậy? Em là em gái anh, sao anh lại không thích em được chứ?"
Thượng Quan Ngưng Mạn nghe xong, sắc mặt lại càng xấu, cô ta đố kỵ hừ một tiếng: "Anh đúng là không thích em."
Hạ Lăng Sơ hết cách với cô ta, cầm lấy tài liệu nói: "Được rồi, anh đi họp đây, em cũng về đi!"