Tiểu Tô lập tức khởi động xe, bám theo phía sau đoàn xe của Cung Vũ Ninh.
Ánh măt Hạ Lăng Sơ nhìn chiếc xe sang trọng ở giữa, tâm trạng của hắn quả thực có chút nôn nóng, cô rõ ràng ở trong chiếc xe phía trên mà hắn vẫn cần phải kiềm chế không gặp cô.
Hắn có chút xúc động, muốn để Tiểu Tô ngăn phía trước đoàn xe đó, chặn Cung Vũ Ninh lại để cô và hắn có thể gặp mặt được ngay.
Nhưng mà, ý tưởng này một lần, lại lần nữa bị áp chế, hắn cũng đang chờ mong, Cung Vũ Ninh sẽ dùng cách gì để xuất hiện ở trước mặt hắn.
Trùng hợp, bất ngờ gặp mặt, hay là cô sẽ trực tiếp đến công ty tìm hắn?
Điểm này, đúng lúc Cung Vũ Ninh cũng đang ở trong xe suy nghĩ, cô phải làm sao để gặp hắn?
Cô đương nhiên mong muốn tạo nên sự trùng hợp rồi! Vui vẻ của việc ngẫu nhiên gặp gỡ, nhưng mà, cô nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn là trực tiếp đến công ty tìm hắn thì tốt hơn!
Cô nói với vệ sĩ phía trước một câu, trực tiếp đến trụ sở chính của tập đoàn Hạ Thị.
Đoàn xe sau khi ra khỏi sân bay, liền một đường thẳng tắp chạy trên phố, Tiểu Tô ngày thường chính là chạy trên con đường này, cậu ta bám theo dám sát, đột nhiên có một loại dự cảm.
"Cậu chủ, sao tôi lại có cảm giác đoàn xe của Cung tiểu thư có vẻ như đang tiến đến công ty của chúng ta, không giống như đến khách sạn!"
Sắc mặt Hạ Lăng Sơ cả kinh,"Thật không? Cậu chắc chắn chứ?"
"Con đường này tôi thường đi, có thể chắc chắn, bởi vì khách sạn tốt nhất ở trung tâm thành phố của chúng ta không ở trên con đường này, hơn nữa, khách sạn sắp xếp triển lãm tranh cũng không phải bên này,công ty đầu tư của gia tộc Cung tiểu thư cũng không ở đây, vì vậy, tôi nghĩ cô ấy đang đi tìm cậu." Tiểu Tô vô cùng lý trí phân tích.
Hạ Lăng Sơ nghe xong, lồng ngực không nén được xúc động, thì ra cô đến công ty tìm hắn.
"Nhanh, đi đường tắt, nhanh chóng đưa tôi về công ty, nhất định phải về trước đoàn xe của cô ấy."
Hạ Lăng Sơ sinh ra loại cảm giác nôn nóng, hắn không mong rằng kinh hỉ mà cô chuẩn bị lại thất bại.
Vì vậy, hắn nhất định phải ở công ty chờ cô mới đúng.
"Ách, cái này!" Tiểu Tô có chút bối rối.
"Cậu không thể thì nói với tôi, ngay cả đường tắt ở đây cũng không tìm được! Tìm không được thì ngày mai khỏi cần đi làm nữa." Ánh mắt Hạ Lăng Sơ bắn về phía Tiểu Tô, hơi thở tràn đầy sự uy hiếp.
Tiểu Tô đáng thương, oan ức biết bao! Việc này cũng có thể tính trên đầu anh sao?
Dưới sự uy hiếp như vậy, ý thức của anh lập tức tập trung cao độ, liền nhớ ra."Cậu chủ, ngồi vững, tôi biết một đường tắt gần đây."
Hạ Lăng Sơ không khỏi mãn nguyện mỉm cười, lúc này, Tiểu Tô ở phía trước đường giao quẹo vào một con đường khác.
Cung Vũ Ninh ngồi ở phía trước cửa sổ, ngắm phong cảnh hai bên, thành phố này mặc dù có chút xa lạ, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy vô cùng gần gũi, có lẽ người mà cô muốn gặp, đang ở đây!
Nhưng mà, cô nào đâu biết, người đàn ông mà cô muốn gặp, đang chạy trên đường tắt, nôn nóng đi về phía công ty?
Cuối cùng, dưới sự nỗ lực của Tiểu Tô, xe đã dừng ở cửa thang máy của hầm đỗ xe, Hạ Lăng Sơ đẩy cửa xe bước xuống, Tiểu Tô bên cạnh âm thầm với lấy chai nước lạnh, cũng nhanh chóng xuống xe.
Hạ Lăng Sơ bước vào trong thang máy, giơ tay chỉnh lại vạt áo và nút thắt, bình thường caravat của hắn đều được thiết kế phần cuối cùng với một nút thắt, hôm nay, hắn không đeo caravat, nhưng theo thói quen cài đến nút đó, lúc này, tâm tư hắn âm thầm rộn ràng lên, rời đến nút thứ hai, từ cằm kéo dài xuống dưới, lộ ra một đường cong rắn chắc mê người.
"Tiểu Tô, cậu cảm thấy tôi mặc âu phục đẹp hơn hay không mặc đẹp hơn?" Hạ Lăng Sơ trưng cầu ý kiến từ Tiểu Tô.
Tiểu Tô nhịn cười chịu đựng, một mặt nghiêm túc nói,"Giám đốc Hạ, tôi cảm thấy ngài không mặc âu phục sẽ đẹp hơn, bởi vì thân hình của ngài vô cùng tốt."
Hạ Lăng Sơ cong môi cười, cởi bỏ âu phục ngoài đưa cho Tiểu Tô, lúc này, thang máy "Tinh" một tiếng mở ra, đến thẳng tầng làm việc của hắn.
Hắn đi nhanh về hướng phòng làm việc, sau khi vân tay được xác nhận, liền nghe thấy điện thoại reo lên.
Trái tim Hạ Lăng Sơ rung lên mạnh mẽ, chẳng lẽ cô ấy tới rồi sao? Hắn rảo bước tiến vào, thanh âm trầm thấp đem theo hơi thở hổn hển,"Alo, xin chào?"
Trợ lý nữ gọi đến, lập tức bị cậu chủ, với thanh âm khàn đầy mê hoặc khiến cô ta run lên mấy giây, sau đó mới có thể vui vẻ hỏi,"Giám đốc Hạ, cuộc họp chiều nay của ngài, quyết định hoãn lại sao?"
Hạ Lăng Sơ thở ra một hơi, giọng nói trở lại bình thường,"Hoãn lại, hoãn lại tất cả."
"Được ạ!" Trợ lý còn chưa nói xong, điện thoại bên kia đã treo rồi.
Đoàn xe của Cung Vũ Ninh chậm rãi tiến vào cửa cao ốc trụ sở chính của tập đoàn Hạ Thị, Cung Vũ Ninh nhìn qua cửa xe tòa cao ốc thẳng tắp như hòa nhập vào phía chân trời, cô mím môi cười, lập tức có thể nhìn thấy hắn rồi.
Cũng không biết được khi hắn nhìn thấy cô, có phải sẽ rất ngạc nhiên?
Cung Vũ Ninh xuống xe, lúc vệ sĩ chuẩn bị đi theo cô, cô liền khoát tay áo nói,"Các anh không cần đi theo tôi nữa, tôi muốn tự vào."
"Tiểu thư, vậy chúng tôi đưa cô đến cửa." A Đoàn không yên tâm.
"Được thôi!" Cung Vũ Ninh gật đầu.
Cung Vũ Ninh đi tới cửa, bốn vệ sĩ dừng bước, cô đến quầy lễ tân, nhìn về phía cô gái diện mạo ngọt ngào trước quầy,"Xin chào, tôi muốn gặp giám đốc của các cô Hạ Lăng Sơ."
Cô lễ tân ngẩng đầu lên nhìn, khó kiềm chế tia ngưỡng mộ đối với nhan sắc của Cung Vũ Ninh, mỉm cười nói,"Xin hỏi tiểu thư có hẹn trước không?"
"Không có!" Hạ Vũ Ninh lắc đầu.
"Vậy thật xin lỗi, giám đốc chúng tôi rất bận, mong tiểu thư lần sau hẹn trước rồi tới!" cô lễ tân, cũng có ý ngăn cản Cung Vũ Ninh.
"Không thể châm trước một chút sao? Tôi là bạn của anh ấy." Cung Vũ Ninh lại hỏi thêm.
"Thật xin lỗi! Công ty của chúng tôi quy định như vậy." Cô lễ tân nhất quyết không cho qua.
Cung Vũ Ninh cũng hiểu quy định của công ty lớn, cắn cắn môi, lấy điện thoại ra, trực tiếp gọi điện cho Hạ Lăng Sơ, đi về phía sô pha nghỉ ngơi bên cạnh.
Hạ Lăng Sơ ngồi trong phòng làm việc, yên tĩnh chờ đợi Cung Vũ Ninh xuất hiện, giờ này, điện thoại hắn để trên bàn cuối cùng cũng reo.
Hắn cầm lên xem, không phải cô thì là ai? Hắn thở mạnh một hơi, lấy lại khẩu khí bình tĩnh hàng ngày nhấc máy,"Alo! Vũ Ninh là em sao?"
"Anh có ở công ty không? Em gửi anh một món quà, ở dưới đại sảnh công ty, anh có thể tự mình xuống lấy được không."
"Anh ở công ty, em gửi quà cho anh sao?" Khóe môi của hắn cong lên, quà tặng chính là cô sao!
"Đúng vậy! Anh có thể xuống lấy một chút được không? Ở ngay dưới đại sảnh công ty ấy." Đoạn này, Cung Vũ Ninh nghiêm túc nói.
"Được! Quà em gửi tới, anh đương nhiên phải tự mình xuống lấy rồi." Hạ Lăng Sơ nói xong, lại âm mưu hỏi,"Nếu đã là quà tặng, chắc chắn là thuộc về anh rồi nhỉ! Nếu anh ký nhận thì không được đòi lại đâu nhé."
Cung Vũ Ninh khuôn mặt đỏ bừng,"Được, không đòi lại!"
"Được, vậy anh xuống lấy nhé, ở đại sảnh đúng không?"
"Đúng!" Cung Vũ Ninh không khỏi mỉm cười.
"Được! Anh lập tức xuống." Hạ Lăng Sơ nói xong, cúp điện thoại, khóe miệng hắn cong lên đầy ý cười, dù gì cũng đã gửi quà đến cho hắn rồi, hắn cũng không cần khách khí nữa.