Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1181



Cung Vũ Ninh đứng trong đại sảnh, lo lắng nắm chặt tay, cô nhìn về phía thang máy, chờ đợi bóng hình Hạ Lăng Sơ xuất hiện.

Ngượng quá, sao cô lại biến mình thành quà tặng để tặng cho anh chứ?

Cung Vũ Ninh ngồi trên sofa cũng khiến cho các cô gái nhân viên lễ tân xì xầm bàn tán, suy đoán xem cô gái này có quan hệ thế nào với sếp.

"Cậu nói xem, cô ta có phải là minh tinh nào đó, bám riết lấy sếp của chúng ta không?"

"Tôi thấy không giống, giống tiểu thư nhà giàu nào đó hơn."

"không phải đâu, con gái bây giờ ấy, đắp tiền lên người, bước ra ngoài đều nói nhà mình có mỏ ở đâu đó, ai mà biết sau lưng có nợ chồng nợ chất hay không?" Người nói câu này chính là cô lễ tân ban nãy từ chối giúp Cung Vũ Ninh.

Tiếng nói chua ngoa đó lập tức được mấy lễ tân tán đồng, dù sao thì Hạ Lăng Sơ cũng là bạch mã hoàng tử mà ngày ngày họ mong đợi, nếu như anh thực sự là cỏ thơm có chủ thì cũng không có ích lợi gì với họ, vì thế từ đáy lòng họ không hi vọng Cung Vũ Ninh và Hạ Lăng Sơ có quan hệ gì thân mật.

Cung Vũ Ninh liếc thấy ánh mắt của tám cô lễ tân thi thoảng lại quan sát cô, cô thản nhiên như không, không hề cảm thấy mất tự nhiên vì những ánh nhìn dò xét của họ.

Trong thang máy, cửa thang máy kêu báo hiệu một tiếng sau đó mở ra, sau cánh cửa, Hạ Lăng Sơ cao lớn, quyến rũ xuất hiện, do bị cột che khuất, họ không ngay lập tức nhìn thấy đối phương.

Cho tới khi đi qua cây cột, bốn mắt mới bất ngờ bắt gặp nhau.

Cung Vũ Ninh mừng rỡ đứng dậy còn Hạ Lăng Sơ cũng biểu hiện ra sự kinh ngạc bất ngờ cần có, anh vừa bước về phía cô vừa lên tiếng hỏi: "Vũ Ninh, em tới khi nào vậy?"

"Anh đoán đi." Cung Vũ Ninh nhướng mày, đắc ý nhìn anh, vẻ mặt ngạc nhiên của anh khiến cô vô cùng hài lòng.

Hạ Lăng Sơ sớm đã nhìn thấu tất cả nhưng vẫn tiếp tục giả vờ, ánh mắt kích động, mừng vui: "Em đích thân tặng quà cho anh sao?"

Cung Vũ Ninh mặt đỏ bừng, quà? Cô thực sự giống như không có chuẩn bị, bởi vì cô chính là quà.

Hạ Lăng Sơ thấy tay cô xách một chiếc túi, không hề có đồ đạc nào khác, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chặp vào cô: "Em chính là quà của anh?"

Cung Vũ Ninh lúc này thực sự bối rối, cắn chặt môi hồng: "Em chỉ muốn cho anh một bất ngờ thôi."

Hạ Lăng Sơ tiến lại gần cô, cánh tay rắn chắc ôm cô vào lòng, bàn tay anh giữ chặt lấy gáy cô, để gương mặt cô tì sát vào vị trí trái tim anh, giọng nói trầm ấm khẽ thì thầm bên tai cô: "Anh thích bất ngờ của em, càng thích món quà là em."

Các nhân viên lễ tân ở bên cạnh ai nấy cũng há hốc miệng nhìn cảnh này, mọi suy đoán của họ ban nãy đều biến thành những cái tát vả vào mặt mình, sếp của họ lại chủ động ôm cô gái này.

Lại còn rất gần gũi, không khoảng cách?

Cung Vũ Ninh dựa vào lòng anh cũng quên đi mọi thứ xung quanh, bao quanh cô là hơi thở nam tính, thơm mát dễ chịu vốn quen thuộc mà cô nhớ nhung, như thể dưỡng khí tươi mới dưới ánh sáng mặt trời.

Lúc này bên ngoài cửa kính xoay tự động có một bóng người đang vô cùng kinh ngạc, Thượng Quan Ngưng Mạn tay xách trà chiều đứng đó, ánh mắt nhìn qua cửa kính thấy đôi nam nữ đang ôm nhau trong đại sảnh.

Ánh mắt cô dấy lên màu sắc đố kị mãnh liệt, cô ta cắn chặt môi, nhìn cô gái được Hạ Lăng Sơ ôm chặt trong lòng, mãi không buông tay kia, lòng oán hận trong mắt cũng trở nên rõ rệt.

Thượng Quan Ngưng Mạn không ngờ rằng, người con gái đó xuất hiện ở đây nhanh tới vậy, đột ngột tới mức không cho cô ta có bất cứ sự chuẩn bị tâm lý nào.

Cung Vũ Ninh một lúc sau mới nhớ ra nơi này là khu vực công cộng, người qua kẻ lại đều là nhân viên công ty, má cô ửng hồng khẽ đẩy người đàn ông bên cạnh ra: "Chúng ta tìm nơi nào đó nói chuyện được không?"

Hạ Lăng Sơ thấy trong lòng trống không, bất ngờ có cảm giác nuối tiếc, ngay lập tức anh nắm lấy tay cô: "Lên phòng làm việc của anh."

Nói xong, Hạ Lăng Sơ liền kéo cô về phía thang máy cá nhân của mình.

Các nhân viên lễ tân kinh ngạc, sửng sốt nhìn theo bóng họ, ánh mắt ánh lên ngưỡng mộ đố kị.

Cung Vũ Ninh và Hạ Lăng Sơ đứng trong không gian thang máy kín đáo riêng tư, Hạ Lăng Sơ bất ngờ dồn cô vào sát tường thang máy, vô cùng bá đạo hỏi cô: "Quà của anh rốt cuộc là gì nào?"

"Hử... Em vẫn chưa bắt tay vào chuẩn bị." Cung Vũ Ninh quyết định lướt quá vụ việc quà tặng này.

"Hôm nay anh nhất định phải nhận được quà của em, nếu như em không chuẩn bị vậy thì anh sẽ coi như em là quà tặng tặng cho anh." Hạ Lăng Sơ nở nụ cười vui vẻ.

Cung Vũ Ninh bối rồi đành thừa nhận: "Được thôi! Em chính là quà tặng!"

Hạ Lăng Sơ thấy cô thừa nhận dứt khoát như vậy, nụ cười thêm rạng rỡ hơn: "Còn nhớ vừa nãy anh nói gì trong thang máy không?"

Cung Vũ Ninh khi này đầu óc phát nóng, cô chớp mắt nói: "Anh nói gì cơ?"

Hạ Lăng sơ cúi người ghé sát lại gần cô hơn, giọng nói trầm ấm và mạnh mẽ: "Anh nói, quà hôm nay em tặng, anh nhận xong sẽ không trả lại đâu."

Cung Vũ Ninh bất giác căng thẳng nuốt nước miếng, đầu trống rỗng nhìn anh: "Vậy anh muốn làm gì?"

"Em là của anh." Hạ Lăng Sơ bá đạo tuyên bố.

Cung Vũ Ninh lớn tới bằng này tuổi rồi vẫn chưa bị người đàn ông nào lớn tiếng tỏ tình như vậy, đầu cô lúc này đang kêu lên ù ù.

"Sao em lại là của anh được chứ?"

"Vì em đã đích thân tặng mình cho anh rồi." Hạ Lăng Sơ nói xong liền nhìn nhìn chiếc mũi cao thẳng trắng ngần của cô và đưa tay véo nhẹ.

Cung Vũ Ninh cạn lời, nhưng trong lòng không hiểu sao cảm thấy rất ngọt ngào, cô nhướng mày hỏi ngược lại anh: "Có qua có lại, em tặng mình cho anh rồi, vậy anh có nên tặng mình cho em không?"

Hạ Lăng Sơ sững người, biết ngay cô sẽ không chịu thua thiệt, anh rộng lượng nói: "Người anh đã là của em từ lâu rồi, tùy em xử lý."

Cung Vũ Ninh bất giác cảm thấy một bầu không khí mùi mẫn, mê ly đang bao quanh họ, cô e thẹn đẩy anh ra xa một chút: "Ai cần người anh chứ?"

Lồng ngực Hạ Lăng Sơ phát ra tiếng cười sáng khoải, hấp dẫn, trêu chọc cô đã trở thành một thú vui của anh.

"Được rồi, không đùa em nữa, nói xem em tới đây làm gì nào? Chỉ là nhớ anh nên mới tới sao?" Hạ Lăng Sơ tiếp tục giả vờ không biết gì.

"Không đâu, em tới đây là vì nhận được lời mời, tranh của em được chọn vào triển lãm tranh vòng quanh thế giới, đây là điểm đầu tiên, em được mời tới cắt băng khai mạc." Cung Vũ Ninh rất tự hào nói.

Hạ Lăng Sơ nheo mắt, nhìn thẳng vào gương mặt của cô: "Xem ra không thể xem thường em."

Cung Vũ Ninh ngẩng đầu, gương mặt trắng ngần mịn màng nở nụ cười đắc ý: "Đương nhiên rồi." [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]

Hạ Lăng Sơ nhìn nét mặt tinh nghịch của cô, ánh mắt chạm tới làn môi hồng, hơi thở của anh như dừng lại, bất giác hơi cúi người, ghé sát lại gần cô.

Cung Vũ Ninh cũng nín thở, cô ý thức được rằng anh muốn hôn cô, tim cô đập rộn ràng, nhắm mắt lại đợi nụ hôn của anh chạm xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.