Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1189



Về khuya, Tiểu Tô vẫn chăm sóc cho Tống Dung Dung, Tống Dung Dung suy yếu tựa vào đầu giường, nhìn Tiểu Tô với vẻ mặt tội nghiệp, có lẽ con người cô đã sống trong môi trường phong trần đã lâu, khiến cho ánh mắt của cô, tự dưng bộc lộ hơi thở của gái làng chơi.

Tiểu Tô mấy lần nhìn cô, đều vội vàng cụp mắt xuống, không dám nhìn quá lâu.

“Lúc nãy anh gọi anh kia là ông chủ, anh là trợ lý của anh ta?” Tống Dung Dung giả vờ tò mò hỏi.

“Đúng vậy, anh ta là ông chủ lớn của công ty tôi, lần này anh ta sẽ bồi thường tất cả tổn thất của cô, cô cứ yên tâm dưỡng thương!”

Trong mắt của Tống Dung Dung, lóe lên tia cười, cô đương nhiên biết rõ thân phận của Hạ Lăng Sơ, cô nằm xuống nói, “Tôi đi ngủ đây.”

“Được! Cô ngủ đi! Tôi sẽ ở bên cạnh cô.” Tiểu Tô đẩy ghế ra, túc trực bên cạnh.

Tống Dung Dung nghiêng người về phía anh, trong mắt cô lóe lên một nụ cười đắc ý khi gài bẫy thành công, cô nhắm mắt lại, trong đầu tưởng tượng, là biểu tình quan tâm cô khi nãy của Hạ Lăng Sơ, và giọng nói trầm thấp quyến rũ của anh, chỉ cần nghĩ đến thôi, liền khiến trái tim cô đập thình thịch, Tống Dung Dung lần này có dự tính của riêng mình, cô không muốn, chỉ đơn thuần ngủ với Hạ Lăng Sơ, cô hi vọng Hạ Lăng Sơ sẽ yêu cô, dù gì thì đi theo một người đã kết hôn như Hạ Hải Dật, hi vọng kế vị vợ chính sẽ không khả thi lắm.

Còn Hạ Lăng Sơ vẫn đang độc thân, có thể trở thành vợ của anh, lại sở hữu được tập đoàn họ Hạ, cô sẽ nhanh chóng lên đời thôi.

Cô tuyệt đối không phải xuất thân là một gái làng chơi bình thường, cô sở hữu học lực đại học, vì đi học, cô vay mượn, nhưng khi ra trường, không có khả năng trả nợ, buộc phải sa ngã vào làng chơi, chỉ làm một năm, liền bám víu được Hạ Hải Dật, bây giờ, cô cảm thấy cuộc đời mình mới thật sự bắt đầu, cô phải nắm bắt cơ hội lần này, đứng trên đỉnh cao của sự giàu có, để những người từng khi dễ cô, chà đạp cô phải nhận được sự trả giá đắt. Trong khách sạn, Cung Vũ Ninh và Cổ Duyệt nằm trên giường, không vô giấc được, vì chuyện của Cổ Hạo, Cổ Duyệt nhíu mày không vui.

“Ngày mai tôi phải đi tìm nó.”

“Cô tính đi đâu kiếm cơ chứ!”

“Tôi biết em trai thích đi sàn nhảy! Mình kiếm từng quán bar.” Cổ Duyệt tức giận nói.

“Cô điên rồi!” Cung Vũ Ninh lập tức níu tay cô, “Cô là một đứa con gái, chạy vô nhiều quán bar chi vậy?”

“Vậy không lẽ mình ngồi không chờ đợi sao? Tôi thật sự chán quá đi.”

Cung Vũ Ninh suy nghĩ một hồi, “Vậy tôi đi với cô.”

“Không được, cô thân là một đại tiểu thư gia đình giàu có, không thể tới những nơi như thế được.” Cổ Duyệt không cho cô đi.

“Vậy cô cũng không được đi, đợi tin tức bên Hạ Lăng Sơ báo về.” Cung Vũ Ninh ra lệnh.

Hai chị em tám chuyện đến buồn ngủ, mới đi vào giấc nồng.

Buổi sáng, phòng của Cung Vũ Ninh có tiếng gõ cửa, Cung Vũ Ninh nhìn qua lỗ cửa, quả nhiên là Andrew tới, cô mời anh ta vào, Andrew gặp qua Cổ Duyệt, hai người có thể xem là người quen.

Về phía bệnh viện, Hạ Lăng Sơ đến nơi lúc tám giờ, Tiểu Tô thức trắng một đêm, và sắc mặt của Tống Dung Dung cũng tốt lên nhiều.

“Tiểu thư, ở đây có tấm thẻ một triệu, coi như là bồi thường của tôi lần này.” Hạ Lăng Sơ không muốn tính toán chi lý kinh phí, trách nhiệm lần này anh ôm trọn, chỉ hi vọng sớm kết thúc vụ việc.

Tống Dung Dung nhìn tấm thẻ trên bàn của anh ta, cô lập tức từ chối, “Không, tiên sinh, anh cho nhiều quá rồi, xe của tôi không đắt tiền, vả lại, tôi không bị thương gì nhiều, đáng bao nhiêu tiền, thì tính bấy nhiêu thôi!”

Hiện giờ Tống Dung Dung đã được Hạ Hải Dật bao nuôi một năm, khái niệm về tiền, cô đã có một nhận thức mới, một triệu này thật khiến người ta rung động, nhưng cô chả xem nó ra gì đâu.

Cô phải giành lấy thiện cảm ban đầu của Hạ Lăng Sơ.

“Ngoại trừ tiền chữa trị, tiền sửa xe, những thứ khác, coi như là tiền bồi thường tinh thần vậy! Xe của cô đã được đem tới hãng sửa chữa rồi, họ sẽ liên hệ cô lấy xe.” Hạ Lăng Sơ hi vọng nhanh chóng giải quyết vụ việc.

“Bác sĩ nói, cô sắp sửa xuất viện rồi, cô có bạn bè người thân nào đến đón không?” Hạ Lăng Sơ lại hỏi.

Tống Dung Dung cắn môi lắc đầu, “Tôi không có người thân.”

“Vậy cô sống ở đâu? Tôi dặn trợ lý đưa cô về.” Hạ Lăng Sơ hỏi tiếp.

“Tôi thấy anh này đã chăm sóc tôi cả đêm, chắc mệt lắm rồi, nếu anh tiện đường thì đưa tôi về đi! Nhà tôi ở một khu nhỏ trong trung tâm thành phố.”

Tiểu Tô lập tức nở nụ cười, “Tôi không sao, tôi còn trẻ, mạnh mẽ, tôi có thể đưa cô về.”

Trong lòng của Tống Dung Dung liền bực bội, nhưng bề mặt, cô vẫn không thể bộc lộ rõ ràng thiện cảm đối với Hạ Lăng Sơ.

“Tiểu Tô, cậu tiễn vị tiểu thư này về nhà rồi hãy đến công ty, tôi về đó trước.” Hạ Lăng Sơ nói xong, quay lưng bước đi.

Ánh mắt của Tống Dung Dung ngước nhẹ, nhìn tiễn thân hình cao to quyến rũ từ ngoài cửa sổ, Tiểu Tô phát giác, bất chợt nghĩ thầm, sự lôi cuốn của ông chủ thật lớn mạnh, đàn bà nào gặp phải anh, đều như con sói bị bỏ đói lâu ngày, hận không thể nhanh chóng vồ lên người anh.

Tiểu Tô đưa Tống Dung Dung về nhà rồi trở về công ty.

Lúc này đã là giờ trưa, Hạ Lăng Sơ gọi điện cho Cung Vũ Ninh, bữa trưa cô dùng bữa cùng Cổ Duyệt Andrew, anh không có qua đó.

Sau khi Tiểu Tô trở về, Hạ Lăng Sơ cho anh chợp mắt trong phòng làm việc, trưa đi họp với anh.

Trong một công viên nở đầy hoa, một vị phu nhân xinh đẹp đang tỉ mỉ cắt tỉa từng nhánh cây, ở bên cạnh, một cô gái đang tức giận nhõng nhẽo với bà.

“Mẹ, anh Lăng Sơ đang quen cô gái nào thế! Không biết xấu hổ gì cả, công khai quyến rũ anh trong phòng làm việc, thật chả ra làm sao.” Thượng Quan Ngưng Mạn cắn răng bôi bác tiếng tăm của Cung Vũ Ninh.

“Anh của con tuổi tác cũng không còn nhỏ nữa, mấy việc này, phải anh tự em nguyện chứ, chả có việc gì to tát cả.” Phan Lệ cười đáp cô, sau đó, lại có chút tò mò hỏi, “Anh họ của con quen bạn gái, đây là một chuyện tốt mà! Sao con cứ bực mình thế kia?”

“Con không thích bạn gái đó của anh! Anh Lăng Sơ phải chọn người tốt hơn thế cơ.” Thượng Quan Ngưng Mạn bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường người khác.

Phan Lệ lắc lắc đầu, “Ta tin mắt nhìn người của anh họ con không tệ đến thế đâu, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa, con có tính quen một bạn trai nào đó không?”

Khuôn mặt của Thượng Quan Ngưng Mạn bỗng chốc đỏ bừng, cô quay người lại, trong mắt nổi lên cơn hoảng loạn, “Mẹ, sao mẹ đột nhiên hỏi vấn đề này vậy?”

“Con gái sớm gả người đâu phải là chuyện gì xấu hổ đâu, nếu con có người thích, thì nói với mẹ.”

“Con... con đã có người yêu thích rồi.” Thượng Quan Ngưng Mạn mạnh dạn quay người lại.

Động tác tỉa lá của Phan Lệ sững lại, vui mừng nhìn cô, “Con có người yêu thích rồi sao? Là ai? Mẹ có gặp qua chưa?”

“Con...” Mặt của Thượng Quan Ngưng Mạn đỏ chót, “Mẹ, bây giờ có thể khoan hỏi không?”

“Được! Trông con cũng như vừa quen được bạn trai, vậy thôi, mẹ không hỏi, để con tự dắt về nhà ra mắt.” Phan Lệ dịu dàng nói.

Thượng Quan Ngưng Mạn cầm một đóa hoa, cả người đứng ở đó bần thần, trong đầu hiện lên dáng vẻ thanh lịch quyến rũ của một người, không phải ai khác, chính là anh họ của cô Hạ Lăng Sơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.