Nhưng mà, bí mật này luôn được cất giấu trong lòng cô, chưa từng thổ lộ với ai.
Buổi chiều tối, Hạ Lăng Sơ đặt sẵn nhà hàng, muốn cùng dùng bữa tối với Cung Vũ Ninh, Cung Vũ Ninh đang chìm đắm trong men say tình yêu, buổi tiệc tối như thế, đương nhiên cô sẽ không từ chối.
Bây giờ, có Andrew ở bên cạnh Cổ Duyệt, cô cũng yên tâm.
Cung Vũ Ninh bước ra từ trong khách sạn, nhìn chiếc xe hơi màu đen đậu bên ngoài, cô mở cửa xe ngồi vào bên trong, tò mò cười hỏi, “Sao hôm nay đổi xe khác vậy?”
“Chiếc xe kia có chút trục trặc, đem đi sửa rồi.” Hạ Lăng Sơ tự nhiên trả lời một câu.
“Em họ của anh vẫn chưa có tin tức gì sao?” Cung Vũ Ninh xác nhận hỏi.
“Tạm thời không có tin tức gì cả, nhưng mà, anh sẽ cho người sớm đào ra nó thôi.”
“Vâng, anh kiếm được bọn họ, thì báo cho tụi em biết trước tiên nhé, Cổ Duyệt đang rất nóng lòng, còn nữa, em có thể cầu xin anh, đừng đánh Cổ Hạo được không.” Cung Vũ Ninh chớp chớp mắt hỏi, khẩn cầu một câu.
Hạ Lăng Sơ nhìn vẻ xin xỏ của cô có chút tội nghiệp, anh giơ tay sờ sờ sau gáy cô, “Yên tâm, anh không có sở thích bạo lực.”
Cung Vũ Ninh cười phì ra tiếng, “Thiệt không đó?”
Hạ Lăng Sơ cũng có chút buồn bực, lúc mới bắt đầu đã để lại ấn tượng không tốt cho cô, nếu lần đầu tiên gặp mặt, anh biết sẽ yêu cô, thì nhất định anh sẽ dịu dàng đối đãi với cô.
Hạ Lăng Sơ ấn gáy cô ghé lại gần, bờ môi mỏng dịu dàng hôn lên trán cô, “Anh có thể dùng mạng sống để thề thốt.”
Cung Vũ Ninh sợ anh sẽ nói tiếp những lời độc, cô vội vàng bịt miệng anh lại, “Đừng nói nữa, em tin anh thì được rồi.”
Lúc mới quen anh rất nóng nảy, nhưng mà, anh thật sự không có đánh Cổ Hạo, anh chỉ uy hiếp cảnh cáo thôi. Nếu anh thật sự có sở thích bạo lực, thì lúc đó, anh đã động tay rồi.
Hạ Lăng Sơ nắm lấy cánh tay bé nhỏ của cô, đôi mắt thâm tình nhìn thẳng mặt cô, “Sao anh nỡ mạnh tay với em? Ngay cả một cọng tóc của em anh cũng không nỡ đụng.”
Trong lòng Cung Vũ Ninh quá đỗi ngọt ngào, mãn nguyện gật đầu, “Vâng! Em đói rồi, mình đi thôi!”
Hạ Lăng Sơ dắt Cung Vũ Ninh đến một nhà hàng mới mở, Cung Vũ Ninh cũng thuộc dạng ăn nhiều, đối với món ăn ngon cô có một sự cố chấp rất lớn, dáng vẻ của cô khi ăn, đối với Hạ Lăng Sơ mà nói, cũng là một việc thưởng thức vui mặt vui mày.
Trong khách sạn, Cổ Duyệt và Andrew dùng xong bữa tối ở đây, đồng hồ mới chỉ bảy giờ rưỡi, về đến trước cửa phòng, Andrew còn có công việc phải làm, nói với Cổ Duyệt, “Ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.” Cổ Duyệt vẫy tay chào, nhìn anh bước vào cửa, Cổ Duyệt nhìn đồng hồ, cô cắn môi, vẫn không đi vào phòng, mà đi về hướng thang máy.
Cô vẫn muốn đi đến sàn nhảy ở trung tâm thành phố thử vận may, nói không chừng sẽ gặp em trai ở đó, bởi vì Cổ Hạo rất thích đến những nơi như vậy, và Thượng Quan Thần Húc thoạt nhìn là người có tiền, cho nên, bọn họ sẽ đến sàn nhảy thôi! Có thể là các sàn nhảy cao cấp ở trung tâm thành phố!
Cổ Duyệt đứng trước cánh cổng lớn, nhờ bảo vệ gọi giùm cô một chiếc taxi, lên xe, cô nói với tài xế, “Làm phiền đưa tôi đến sàn nhảy cao cấp ở trung tâm thành phố này nhé!”
Tài xế có chút ngạc nhiên nhìn cô, nhưng mà, thấy cô có khả năng thuê ở khách sạn bảy sao như vậy, đương nhiên có năng lực tiêu tiền ở sàn nhảy đắt tiền, ông ta quen đường quen lối đưa cô đến đó.
Cổ Duyệt đến sàn nhảy đầu tiên đứng trước một cánh cửa lớn, xuống xe, cô ngước đầu nhìn tấm biển hiệu sáng đèn neon chiếm hết nguyên bức tường thương hiệu, bốn chữ hát hò qua đêm rất chói mắt.
Cổ Duyệt đứng trước cửa, nhìn bên cạnh đậu một đống xe đua đẳng cấp tiền chục tỷ, xem ra đây là nơi thường xuyên lui tới của các thiếu gia nhà giàu.
Cổ Duyệt nhìn vài cô gái ăn mặc gợi cảm đứng bên cạnh vừa nói vừa cười bước lên cầu thang, họ chỉ cười quyến rũ với bảo vệ của quán bar, bảo vệ đó liền cho họ đi vào không có cản trở.
Và lúc này, bên cạnh cô có một người phụ nữ ăn mặc kín cao cổng tường đi tới, bảo vệ lập tức tra hỏi, người phụ nữ đó giải thích nửa ngày trời, cũng không cho đi vào.
Cổ Duyệt đã hiểu, vào những nơi như thế này, ăn mặc gợi cảm mát mẻ là một tờ giấy thông hành hay sao?
Cô cắn răng, đi đến một góc tối bên cạnh, hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi, và chiếc quần jeans, nút áo cô cởi đến cúc thứ ba, kéo xuống trễ vai, để lộ chiếc áo ngực xinh đẹp ở bên trong, cô tóc ngắn, bỗng dưng cho cảm giác quyến rũ và vẻ hoang dã khó thuần phục.
Cô lắc eo yểu điệu đi về phía cánh cổng lớn, bảo vệ kia đương nhiên nhìn qua, Cổ Duyệt quăng cho hắn ta một cái đá lông nheo, bảo vệ đó nhìn cô đánh giá bằng con mắt xấu xa, không có cản trở cô.
Cổ Duyệt vừa bước vào, liền cài áo lại, trước mắt là một khung cảnh xa hoa đốt tiền, ánh đèn chiếu lấp lóa mê ly vào đôi mắt của cô, có chút nhức đầu chóng mặt.
Cổ Duyệt kiếm từng bàn từng bàn, trên chiếc ghế sofa tối thui, giọng cười điệu đà của các cô gái vang lên, Cổ Duyệt cảm thấy trên người nổi đầy da gà ớn lạnh.
Cổ Duyệt kiếm quanh khắp cũng không thấy bóng dáng của em trai, ngược lại ánh sáng ở khu đại sảnh càng lúc càng tối, ở đây, mỗi góc đều tràn đầy vị kích thích và mờ ám, vung đầy hơi thở của hóc môn động đực.
Cổ Duyệt đang bước đi, đột nhiên, có một người đàn ông nắm lấy tay cô, tiếng thấp trầm của người đàn ông vang lên, “Lấy cho tôi vài chai rượu.”
Cổ Duyệt giật mình, quay đầu, nhìn thấy trên ghế sofa, cánh tay của người đàn ông níu lấy khuỷu tay cô, dưới ánh đèn vàng mờ ảo, khuôn mặt tinh tế hút hồn của anh, như được nhuộm lên một tông màu sáng, Cổ Duyệt lập tức nghĩ đến tiêu chuẩn của trai bao đẳng cấp.
Cổ Duyệt giựt khỏi cánh tay của anh ta, có chút giận dữ nói, “Tôi không phải phục vụ.”
“Ở nơi đây, chỉ có hai loại đàn bà, không phải nhân viên phục vụ, thì là đến tìm khách đi mua vui.”
“Tôi kiếm người.” Cổ Duyệt nói giọng không vui.
“Tới nơi này kiếm người?” Người đàn ông dường như cảm thấy chuyện này rất nực cười.
Và lúc này, hai người đàn ông lực lưỡng đi ngang qua người của Cổ Duyệt, trong đó có một người đàn ông bụng phệ mập mạp, trực tiếp đụng ngã Cổ Duyệt, thiết kế chiếc ghế sofa nằm bên cạnh hành lang, có một khoảng cách cầu thang, Cổ Duyệt trốn vào trong đó, đôi chân liền đạp hụt ngã về sau, sau đó...
“A...” Cô hô to, cả người trực tiếp ngã nhào vào người đang ông đang nói chuyện với cô.
Người đàn ông cũng sợ hãi giật nảy, giơ tay đón lấy cô, Cổ Duyệt hoảng sợ nhắm mắt lại, đụng vào đôi mắt đầy vẻ cười cợt.
“Tiểu thư, cô đang sà lòng đưa đẩy sao?” Người đàn ông đó trầm giọng cười hỏi.
“Không dám đâu.” Cổ Duyệt, chỉ cảm thấy những người đàn ông trong đây, đều là lũ lưu manh khốn nạn, gặp cô nào cũng trêu ghẹo.
Người đàn ông thả cô ra, còn đỡ cô dậy, đẩy cô đứng lên, Cổ Duyệt hoảng sợ rời khỏi.
Bên cạnh đó, có một người đàn ông vẻ mặt ghen tị nói, “Quân Cố, tại sao mỗi lần đến sàn nhảy! Cậu cũng gặp được gái xinh, còn tụi tôi thì ngay cả bàn tay của phụ nữ cũng chưa được sờ qua, thật không công bằng xíu nào!”
Nhiếp Quân Cố lắc lắc vai, “Chủ động sà lòng làm quen mà, đâu trách tôi được đâu, lúc đầu tôi cũng tưởng cô ta là phục vụ.”
“Nếu có Lăng Sơ ở đây, chỉ sợ ngay cả cơ hội cũng chả có cho chúng ta.”
“Tôi nghe nói dạo gần đây cậu ấy đang quen bạn gái.” Nhiếp Quân Cố nhẹ nhàng đáp.
Sự trải nghiệm khi nãy, khiến Cổ Duyệt giật mình, cô mới đi vài bước, liền nhìn thấy bên thành lan can của lầu hai, có một thân hình quen thuộc, cô có thể khẳng định chắc nịt, đó là em trai cô Cổ Hạo.