Ánh mắt Nhiếp Quân Cố nhìn xung quanh và thấy được một người phụ nữ đang biểu diễn múa cột cực kỳ quyến rũ ở trên khán đài bên cạnh, trong lòng anh chợt nảy ra ý định xấu. "Trừ khi cô lên trên đó nhảy một bài cho tôi xem, bằng không thì cô không được đi."
"Anh... anh có sở thích biến thái vậy! Tôi sẽ không nhảy." Cổ Duyệt tức giận từ chối, cô ghét nhất là những nơi như thế này.
"Không nhảy sao? Vậy có qua có lại, cô nhìn thấy chỗ nào của tôi thì tôi cũng muốn nhìn chỗ đó của cô." Khi Nhiếp Quân Cố cắn răng nói ra những lời này thì cản thân anh cũng thấy sốc mất vài giây.
Cổ Duyệt cảm giác như bị ai đánh vào đầu, cô chưa bao giờ cảm thấy bị sỉ nhục như vậy nên cố thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt của anh: "Anh đừng có mơ."
Nhiếp Quân Cố thấy cô muốn trốn thì theo bản năng tiếp tục giữ chặt lấy cô. Cổ Duyệt không biết làm cách nào, khi quay đầu thấy anh vẫn còn giữ chặt lấy mình, lại nghĩ tới mức độ đáng ghét của anh nên cô liền giơ chân lên đá vào vị trí yếu nhất của anh.
Nhiếp Quân Cố làm sao có thể đoán được cô lại độc ác như vậy nên tránh không kịp làm chỗ yếu ớt kia bị đánh trúng.
Anh trực tiếp gập người xuống bàn bên cạnh và cố che chỗ bị đau.
Vào lúc này, Cổ Duyệt lại nhân cơ hội vội vàng chạy về phía thang máy, xuống dưới lại không cần quét thẻ nên cô ấn mạnh vào nút xuống, thấy thang máy nhanh chóng được mở ra thì cô vội vào đi vào, đứng dựa sát vào mặt tường thang máy, mà lúc này lại có hai người đàn ông đi tới, Cổ Duyệt vừa ngẩng đầu nhìn lên đã trực tiếp há hốc mồm.
Người đàn ông mà cô vừa tưởng là Cổ Hạo em trai cô lại đang đứng ở trước mặt của cô, dáng người và khí chất của anh ta giống hệt nhưng mặt thì không giống.
Cô muốn khóc cũng không kịp nữa, mình tốn nhiều công sức như vậy nhưng không ngờ lại không phải là em trai sao?
Thang máy phát ra một tiếng đinh rồi mở ra, Cổ Duyệt bước nhanh về phía cửa lớn, lúc này cô còn không đi thì mới là người ngu. Nhiếp Quân Cố bị đá thật sự rất đau, anh ngồi ở trên một cái ghế sa lon thậm chí không dám thở mạnh, trên gương mặt đẹp trai đã tái nhợt, lúc này có người bạn của anh nhìn thấy anh.
"Này! Quân Cố, sao anh lại ngồi một mình ở đây làm gì vậy?"
Nhiếp Quân Cố yếu ớt nói: "Đi, đi bắt người phụ nữ kia về cho tôi..."
"Người phụ nữ nào?"
"Người con gái tóc ngắn thối tha kia, tôi phải giết cô ta." Nhiếp Quân Cố nói xong, lại a một tiếng, anh cảm giác muốn phát điên lên rồi.
"Anh bị thương ở đâu vậy?" Người bạn tốt của anh cúi người xuống và nhìn anh.
Nhiếp Quân Cố cắn răng không chịu nói, giờ anh có nói ra loại chuyện này cũng chỉ mất hết mặt mũi chứ được gì đâu, bây giờ có lẽ cô gái kia cũng đã chạy mất rồi, thật không ngờ được anh lại có một ngày thê thảm như vậy.
Cổ Duyệt chạy ra khỏi quán bar rồi nhìn đồng hồ, bây giờ đã là chín giờ rồi. Cô vội vàng vẫy một chiếc taxi để quay về khách sạn, tối nay thật đúng là ngày xui xẻo của cô mà.
Cung Vũ Ninh được Hạ Lăng Sơ đưa về trong khách sạn, trong chiếc xe con màu đen, khi Cung Vũ Ninh đưa tay đẩy cửa xe chuẩn bị bước xuống thì chợt dừng lại, cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông đẹp trai và ưu tú đang ngồi ghế lái, cô lập tức chống tay lên bảng điều khiển và vội vàng hôn một cái lên má anh rồi mới đẩy cửa xuống xe.
Hạ Lăng Sơ nhìn theo dáng cô bước vội về phía khách sạn, đôi môi mỏng cong lên và mỉm cười đầy thỏa mãn.
Cung Vũ Ninh bước nhanh vào thang máy trong đại sảnh với nụ cười ngọt ngào.
Trong chốc lát lại có một chiếc taxi đỗ ở cửa, Cổ Duyệt trả tiền xong cũng bước nhanh vào thang máy.
Cung Vũ Ninh về tới trong phòng lại không nhìn thấy bóng dáng Cổ Duyệt nên lo lắng rút điện thoại ra gọi, lúc này Cổ Duyệt cũng vừa vặn đi tới cửa.
"Đừng lo, mình đang đứng ở cửa rồi!"
Cung Vũ Ninh mở cửa ra và thấy Cổ Duyệt đi tới thì mới thở phào nhẹ nhõm.
"Đã muộn thế này rồi mà bạn còn đi đâu vậy?" Cung Vũ Ninh tò mò hỏi.
"Đừng nói nữa, hôm nay mình đúng là xui xẻo tận mạng mà." Cổ Duyệt ngồi ở trên ghế sô pha, chống cằm lộ ra vẻ mặt đau khổ.
"Sao vậy? Lại có ai bắt nạt bạn sao?" Cung Vũ Ninh nhìn cô đầy lo lắng.
Cổ Duyệt kể lại về chuyện lần này mình đi tới quán bar tìm kiếm em trai, Cung Vũ Ninh nghe xong thì phì cười hỏi lại. "Bạn thật sự đá anh ta sao?"
"Anh ta biến thái như vậy, mà lúc đó mình lại thật sự không có cách nào, ngoại trừ đá anh ta rồi chạy trốn thì mình có thể làm gì được nữa!" Cổ Duyệt nghĩ đến người đàn ông kia lại còn muốn cái gì mà có qua có lại thì cảm thấy quá khốn kiếp rồi.
"Cũng đúng, gặp phải kẻ khốn kiếp như vậy thì không thể nhẹ tay được."
"Bây giờ mình chỉ khẩn cầu cho cả đời này sẽ không phải gặp lại anh ta nữa, bằng không anh ta nhất định sẽ không bỏ qua cho mình mất."
"Bạn yên tâm đi! Thế giới lớn như vậy lại nhiều người như vậy, làm sao có thể gặp được, cả đời này bạn cũng không có khả năng gặp lại anh ta đâu." Cung Vũ Ninh an ủi.
Cổ Duyệt nghe xong thì trong lòng thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Ở trong một căn hộ sang trọng tại trung tâm thành phố, một người đàn ông và một người phụ nữ đang ngồi nói chuyện với nhau, người đàn ông chính là Hạ Hải Dật, người phụ nữ tất nhiên là Tống Dung Dung. Hạ Hải Dật ôm cô ta nói. "Ngày mai tất cả mọi thứ đều được thu xếp xong, em cố gắng biểu hiện cho tốt đừng để anh phải thất vọng đấy."
"Anh tính thu xếp làm sao để cho cô trợ lý kia rời đi?"
"Cho cô ta ít tiền rồi phái đi là được, chuyện nhỏ như vậy chẳng lẽ anh còn không thể thu xếp được sao? Dù thế nào thì anh cũng là con trai lớn của tập đoàn Hạ thị, quyền lợi của anh vẫn rất lớn!"
"Được, anh yên tâm đi! Em sẽ làm theo lời anh căn dặn."
Hạ Hải Dật trần truồng đi trong phòng tắm, Tống Dung Dung nhìn bóng lưng của anh ta mà trong mắt lại hiện ra sự ghê tởm, trong đầu cô ta lập tức tưởng tượng ra bóng dáng Hạ Lăng Sơ để an ủi mình.
Ngày mai là cô ta lại có thể trở thành trợ lý của Hạ Lăng Sơ rồi.
Một ngày mới đã đến, ánh sáng mặt trời chiếu xuống cả thành phố nhộn nhịn giống như một người mẹ dịu dàng đánh thức những đứa con trên mặt đất.
Cung Vũ Ninh cũng không được nhàn rỗi, cô và Andrew sẽ cùng đi tới phòng trưng bày triển lãm để nói chuyện với người tổ chức lần này. Các họa sĩ đều tập trung trong một gian phòng, Cung Vũ Ninh trở thành một trong những họa sĩ trẻ tuổi nhất, cô xinh đẹp giống như một bức tranh mà bản thân cô cũng đã là một phong cảnh đẹp nhất rồi.
Quán bar trải qua một đêm điên cuồng, sáng sớm nơi đây đã được quét dọn, cả đêm sôi động nhưng sáng sớm trong quán bar có vẻ yên tĩnh khác thường.
Vào lúc này, một bóng người cao ráo đẹp trai đi tới, quản lý vừa nhìn thấy anh thì lập tức nhận ra nên vội tiến tới cúi người cười và hỏi: "Chào Nhiếp tiên sinh, mới sáng sớm ngài đã qua đây là có gì cần căn dặn sao?"
"Lấy cho tôi phần ghi hình của các anh vào tối hôm qua." Sắc mặt Nhiếp Quân Cố thâm trầm ra lệnh.
"Có chuyện gì vậy? Chẳng lẽ ngài mất gì à?"
Nhiếp Quân Cố nghĩ đến chuyện này quá mất mặt nên tất nhiên phải xử lý kín đáo, anh lấy ra một xấp tiền mặt đặt ở trên mặt bàn: "Mười phút sau thì chuyển lại hết tất cả băng ghi hình tối hôm qua cho tôi."
Ánh mắt của người quản lý lập tức sáng ngời và cười nói: "Được rồi, tôi sẽ lập tức đi lấy cho ngài ạ."
Nhiếp Quân Cố cắn răng vì vẫn thỉnh thoảng vẫn cảm thấy phía dưới hơi đau, cô gái tối hôm qua đá cũng quá ác độc đi, thật giống như cô ta có thù oán lớn muốn chặt đứt đường con cái của anh vậy.
Nhưng tối hôm qua rõ ràng là cô ta nhìn lén anh trước mà còn tỏ ra mình có lý là sao? Nếu như anh không tìm được cô ta thì anh không mang họ Nhiếp nữa.
Cho dù có phải lật tìm khắp cả nước này để bắt được người phụ nữ đó thì anh cũng làm, Nhiếp Quân Cố anh chưa bao giờ thấy hận người nào như vậy, mà cô gái này lại thành công chọc giận được anh rồi.