Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1210



Lần này Thượng Quan Thần Húc không có lái xe đến, cho nên, anh chỉ có thể ngồi xe của Hạ Lăng Sơ, đến trước cánh cửa lớn, Hạ Lăng Sơ có chút lo lắng Cung Vũ Ninh đang đợi anh. Nhìn trong xe Cung Vũ Ninh đã rời khỏi, anh liền hiểu, Nhiếp Quân Cố tiễn cô về rồi.

Thượng Quan Thần Húc mở cửa xe ngồi vào trong, đóng sầm cửa lại tiếng động vang trời, để bộc lộ cơn tức giận của anh ta.

Hạ Lăng Sơ không nói lời nào mà khởi động xe lái về hướng xuống núi.

Thượng Quan Thần Húc nhắm mắt suốt, dáng vẻ từ chối giao lưu.

Sau khi Hạ Lăng Sơ trầm mặc mười mấy phút, anh mở miệng nói, “Anh đã hẹn cho em vài bác sĩ tâm lý.”

“Em không bị bệnh, không cần chữa, em thích đàn ông, phạm pháp sao?” Thượng Quan Thần Húc cười lạnh lùng phản bác.

“Chỉ là thử xem...”

“Xí, ai thèm thử, em nghe nói anh đã quen bạn gái rồi, bây giờ, em muốn anh chia tay với bạn gái thử xem.”

Khuôn mặt điển trai của Hạ Lăng Sơ lập tức căng ra, nhìn anh lạnh lùng, “Em nói bậy gì vậy?”

Thượng Quan Thần Húc luôn cảm thấy anh ta ngang như cua, không có nhược điểm và điểm yếu, lúc này, anh như phát hiện ra một lục địa mới, “Ồ! Thích bạn gái của anh đến như vậy cơ!”

“Em có nghĩ tới cảm giác của mẹ em không?” Hạ Lăng Sơ đen sầm mặt hỏi.

“Em sẽ tự tìm một thời gian nói thẳng sự thật với mẹ, nhưng có chấp nhận được hay không, em cũng không có cách, thời gian lâu dần, bà cũng phải chấp nhận thôi.”

“Mẹ em tuổi tác đã cao, bà không chịu đựng nổi sự kích thích của em đâu.” Hạ Lăng Sơ cảnh cáo nói.

“Bà ta là mẹ của em, đâu phải mẹ của anh, mẹ em có lòng tốt nuôi dưỡng anh nên người, anh lại tưởng mình là con ruột thịt của bà sao.” Thượng Quan Thần Húc hừ nhẹ một tiếng, nhưng mà, sự việc này, anh không được nói tuyệt tình quá, dù sao cũng không dám đắc tội với Hạ Lăng Sơ.

“Ruột thịt hay không ruột thịt không quan trọng, quan trọng là, anh kính yêu bà, không cho phép em làm tổn thương đến bà.” Ánh mắt của Hạ Lăng Sơ nhìn về phía trước nói.

Thượng Quan Thần Húc không quan tâm nhìn ra ngoài cửa sổ, “Chỉ có anh thích lo chuyện bao đồng.”

Dứt lời, khóe miệng của Thượng Quan Thần Húc nhếch lên một nụ cười gian trá, quay đầu nhìn chặt Hạ Lăng Sơ, trong mắt lóe lên tia xấu xa.

Nhiếp Quân Cố tiễn ba người Cung Vũ Ninh về khách sạn, trên đường về, Cổ Duyệt quyết định đặt vé máy bay về nước vào sáng ngày mai.

Trước mặt mọi người trong xe, Nhiếp Quân Cố không nói, nhưng sau khi xuống xe, anh kéo Cổ Duyệt lại, “Qua nói chuyện xíu.”

Cổ Duyệt đi với anh ra đằng sau cây cột.

“Ngày mai cô về nước, vậy bữa cơm mà bữa cô khuyên tôi và lời xin lỗi thì tính sao đây?” Nhiếp Quân Cố nhếch mày nói.

“Tối nay tôi phải ở cùng với em trai tôi, hay là, bữa cơm miễn đi được không! Bây giờ tôi xin lỗi anh, và, anh gửi số tài khoản của anh qua đây, tôi lập tức chuyển năm mươi ngàn đô la vô tài khoản của anh, có được không!” Trong mắt Cổ Duyệt hiện lên vẻ khẩn cầu.

Dù sao thì lần này anh cũng giúp một việc lớn, cô thật cảm kích anh.

Nhiếp Quân Cố nhìn đôi mắt to tròn ướt át và thuần khiết, có chút không nỡ từ chối cô.

Anh cắn bờ môi mỏng, “Thôi được rồi, sự việc này tôi không truy cứu nữa.”

“Không được, về sự tổn thất tinh thần của anh, nhất định tôi phải bồi thường cho anh, còn nữa, hôm đó thật sự xin lỗi, tôi gấp tìm em trai của mình, đắc tội với anh.”

“Được, tôi tha thứ cho cô.” Nhiếp Quân Cố độ lượng nhìn cô.

“Vậy thì số tài khoản của anh.” Cổ Duyệt vẫn muốn đền tiền cho anh.

“Cô cảm thấy tôi thiếu thốn năm mười ngàn đô la đó của cô hay sao? Thôi đi, số tài khoản của tôi không dễ dàng đưa cho người lạ đâu, tiền đó để dành đi, lần sau gặp mặt, hãy mời tôi ăn cơm.”

Cổ Duyệt sững sờ, lần sau gặp mặt? Giữa họ còn có cuộc gặp gỡ lần tới sao?

“Cô cảm thấy mình không còn cơ hội gặp nhau nữa à?” Nhiếp Quân Cố nhìn thấu suy nghĩ của cô.

“Ơ không phải, ý của tôi là, không vấn đề gì, lần sau gặp mặt, tôi mời anh dùng bữa.”

Nhiếp Quân Cố đối với lần gặp về sau, cũng không chắc chắn lắm, đương nhiên, họ vẫn sẽ gặp lại nhau thôi.

Thí dụ như vào ngày kết hôn của Hạ Lăng Sơ và Cung Vũ Ninh, đến lúc đó, chắc chắn họ sẽ được gặp nhau mà.

“Chị, em đặt phòng rồi, mình lên đó đi!” Tiếng nói của Cổ Hạo vang lên từ bên cạnh.

“Được, chị tới ngay.” Cổ Duyệt vẫy vẫy tay, mới nhớ là, lần chia tay này, có lẽ cơ hội gặp lại sẽ xa xôi lắm.

Đột nhiên, bầu không khí có vẻ lặng lại, dường như có chút không nỡ, Cổ Duyệt lắc lắc cái đầu, sao cô lại không nỡ chứ?

Hay là cảm thấy có lỗi với anh ta?

Ánh mắt của Nhiếp Quân Cố nghiêm túc nhìn cô chăm chú một hồi, quay người dứt khoác, “Vậy tôi đi trước đây.”

“Cái đó, anh không sao chứ!”

“Cái gì?”

“Cái đó... không sao chứ!” Cổ Duyệt quan tâm hỏi.

Khuôn mặt điển trai của Nhiếp Quân Cố nóng bừng, anh đột nhiên quay người, có chút xấu xa tiến lại gần Cổ Duyệt.

Cổ Duyệt lập tức nín thở, lùi về sau một bước, không biết anh ta muốn làm gì.

“Cổ Duyệt, hãy khai thật đi, buổi tối hôm đó cô đã nhìn thấy rồi phải không!”

“Ơ? Thấy gì cơ chứ?”

“Anh nói cái gì?”

“Tôi biết gì đâu.”

“Chỗ đó của tôi...” Nhiếp Quân Cố ám chỉ với cô.

“Không có không có, tôi bị cận thị, bị cận ba độ mấy, à không, sáu độ mấy, tôi không nhìn thấy gì cả, tôi...”

“Chị, chị đâu có bị cận thị đâu, rõ ràng mắt chị bình thường mà!” Cổ Hạo vừa đúng lúc chạy tới tìm cô, trực tiếp sửa sai cho cô.

Khuôn mặt của Cổ Duyệt đỏ bừng, Nhiếp Quân Cố đã có được câu trả lời, buổi tối hôm đó, thật sự anh bị nhìn thấy cả rồi.

“Được rồi! Tôi chỉ là tò mò hỏi thôi.” Dứt lời, anh quay người rời đi.

Cổ Duyệt nhìn tiễn anh, Cổ Hạo ở bên cạnh thắc mắc hỏi, “Chị, chị thân quen với anh ta lắm sao?”

“Không thân.” Cổ Duyệt trực tiếp đưa ra câu trả lời.

Cung Vũ Ninh đứng bên cạnh suy nghĩ, lấy điện thoại gửi một tin nhắn cho Hạ Lăng Sơ trước, không có hồi đáp, cô lại trở nên lo lắng, chỉ có thể gọi trực tiếp cho anh.

Trong xe của Hạ Lăng Sơ, điện thoại vang lên, lúc nãy Hạ Lăng Sơ nhìn thấy tin nhắn của cô, là do còn ở trong xe nên chưa có trả lời.

Lúc này, chiếc điện thoại để ở hộp đựng trống bên ghế, lập tức bị Thượng Quan Thần Húc giật đi.

“Trả cho anh.” Hạ Lăng Sơ lên tiếng cảnh cáo.

“Vũ Ninh...” Thượng Quan Thần Húc nhìn điện thoại, nhếch môi mở lời, “Bạn gái của anh sao?”

“Trả điện thoại cho anh.”

“Không trả, sao anh có thể đuổi người em thích đi, em lại không được làm gì đó với người yêu của anh?”

“Thần Húc, đừng có phá.” Hạ Lăng Sơ đang dừng đèn xanh đèn đỏ, anh ngưng xe lại, nghiêng người giật điện thoại, Thượng Quan Thần Húc bị lực tay mạnh mẽ của anh ta làm kinh sợ, chiếc điện thoại vì thế bị giật lại.

Nhưng có một điểm, Thượng Quan Thần Húc ý thức được, tình cảm lần này của Hạ Lăng Sơ, không phải đùa đâu, mà là, anh ta rất nghiêm túc đó.

“Thật sự thích cô gái này đến thế sao? Vậy có cơ hội em phải làm quen làm quen đã.” Thượng Quan Thần Húc nói với giọng kì quái.

Hạ Lăng Sơ bắt máy, “Alo.”

“Anh về chưa?”

“Anh về tới thành thị rồi, anh đang lái xe, lát gọi lại cho em sau.” Hạ Lăng Sơ nói với giọng dịu dàng.

“Được.” Cung Vũ Ninh cũng không phiền anh nữa, chỉ cần biết anh đã về, cô liền yên tâm.

Hạ Lăng Sơ phòng hờ Thượng Quan Thần Húc sẽ động vào điện thoại của mình lần nữa, liền bỏ vào cái hộp trống ở bên cửa xe.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.