Phan Lệ đang ngồi trong hoa viên buồn bã vì cuốn nhật ký của con gái, đúng lúc này bà nghe thấy tiếng xe tiến vào, bà liền đứng dậy đi về bên đó.
Khi nhìn thấy chiếc xe lái vào bà không khỏi ngạc nhiên, chính là Hạ Lăng Sơ.
Bây giờ nhìn thấy anh, Phan Lệ càng thêm rầu rĩ, thì ra mỗi lần anh tới đây, con gái bà đều hồ hởi viết nhật ký, còn viết lại những tình cảm đối với anh vào trong nhật ký, việc này khiến người làm mẹ như bà cảm thấy vô cùng khó xử.
"Dì." Hạ Lăng Sơ bước xuống xe, gọi bà một tiếng.
"Lăng Sơ, con tới rồi sao, Vũ Ninh không đi cùng con sao?" Phan Lệ mỉm cười hỏi.
"Vũ Ninh ở khách sạn, con tới đây tìm Ngưng Mạn."
"Con tìm Ngưng Mạn sao? Nó chưa về, con tìm nó có việc gì không?" Phan Lệ ngạc nhiên việc anh chủ động tìm con gái bà, bà thực sự không muốn người cháu này lại làm gì nữa khiến con gái bà lún sâu hơn, nảy sinh thêm hi vọng.
"Con gọi điện cho nó, nó đang trên đường, con đợi nó ở đây." Hạ Lăng Sơ nói xong liền nhìn dì mình, trong lòng cũng cảm thấy rất khó xử.
"Được thôi, vậy vào đại sảnh đợi nó." Phan Lệ nói với anh.
Một lát sau, một chiếc xe màu hồng lái vào, Thượng Quan Ngưng Mạn đã trở về, trong tay cô ta xách điểm tâm mới mua.
Cô ta nhìn về phía đại sảnh, trong lòng không khỏi thấp thỏm, cô ta thấy xe của Hạ Lăng Sơ ở bên cạnh, anh đã tới rồi.
Trong đại sảnh, ánh mắt Hạ Lăng Sơ có phần lo lắng, Phan Lệ ngồi bên cạnh cung quay qua quan sát anh mấy lần. Bay giờ mới phát hiện ra cháu mình quả nhiên rất đẹp trai và quyến rũ, khí chất của người đàn ông trưởng thành, đối với những cô gái thời nay, tính cách chín chắn và kiên định của anh khiến anh trở thành lựa chọn hàng đầu để làm bạn trai.
So với Hạ Lăng Sơ, con trai bà Thượng Quan Thần Húc lại không có sự chín chắn như anh, mặc dù đã hai mươi sáu tuổi nhưng vẫn giống như một đứa trẻ, không biết chăm sóc người khác, không biết thương người khác.
Lúc này, bên ngoài cửa, Thượng Quan Ngưng Mạn xách đồ bước vào, vừa nhìn thấy Hạ Lăng Sơ ngồi trên sofa, hai má lập tức ửng hồng, cô cắn môi, gọi một câu không giấu nỗi vui mừng: "Anh Lăng Sơ, anh tới rồi sao."
Phan Lệ nhìn ánh mắt con gái, đó không phải là ái mộ thì là gì? Sao bà lại mù mắt tới vậy, không sớm phát hiện ra?
"Ngưng Mạn, con về rồi à!" Phan Lệ nói với cô: "Ngồi xuống đi, anh họ con hình như có việc gì muốn nói với cô."
Trên lan can lầu hai, Thượng Quan Thần Húc đang xem náo nhiệt, anh mỉm cười nhìn bầu không khí trong phòng khách, anh liền đứng dậy xuống lầu.
Thượng Quan Ngưng Mạn đặt điểm tâm tới trước mặt Hạ Lăng Sơ: "Anh Lăng Sơ, em mua món bánh ngọt anh thích ăn nhất đây, anh có muốn ăn một chút không?"
"Anh không muốn ăn, em ngồi xuống trước đi, anh có việc muốn hỏi em." Ánh mắt Hạ Lăng Sơ trở nên nghiêm khắc.
Thượng Quan Ngưng Mạn lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh anh, tâm trạng có phần hoảng loạn, không dám nhìn anh.
"Anh hỏi em, có phải em đi tìm Vũ Ninh không? Tại sao em lại đi tìm cô ấy?" Hạ Lăng Sơ vô cùng giận dữ vì việc này.
Phan Lệ giật mình, con gái mình còn chạy đi tìm Cung Vũ Ninh sao?
Thượng Quan Ngưng Mạn thấy giọng anh không được vui, cô bực bội nói: "Có phải cô ta lại nói xấu em trước mặt anh không? Em đâu có mắng nhiếc gì cô ta, cũng không làm gì cô ta cả, sao cô ta hẹp hòi vậy chứ?"
"Ngưng Mạn, con nói linh tinh gì vậy? Tại sao con lại đi tìm Vũ ninh?"
Lúc này, Thượng Quan Thần Vũ từ tầng hai bước xuống, mỉm cười nói: "Mẹ, không phải mẹ đã biết rồi đó sao? Còn hỏi gì chứ, đương nhiên là quan hệ tình địch rồi?"
Hạ Lăng Sơ quay đầu nhìn Thượng Quan Thần Húc, anh biết Thượng Quan Thần Húc có tham gia vào việc này.
"Mẹ, con nói thẳng nhé! Con thích anh Lăng Sơ, con thích anh ấy rất lâu rồi, từ nhỏ đã thích anh ấy!" Thượng Quan Ngưng Mạn lớn tiếng thổ lộ tình cảm, bây giờ cô muốn cả thế giới đều biết việc này.
Hạ Lăng Sơ nghe lời tỏ tình này chỉ cảm thấy tức giận và khó xử, anh bình tĩnh nhìn Thượng Quan Ngưng Mạn ở bên cạnh: "Ngưng Mạn, anh muốn em biết rằng, anh chỉ coi em là em gái."
Phan Lệ ngồi bên cạnh thấy việc này đã được nói ra, bà bỗng không biết nên làm sao, bà nói với con gái: "Ngưng Mạn, con hồ đồ rồi, Lăng Sơ là anh họ của con, sao con có thể thích Lăng Sơ được?"
Thượng Quan Ngưng Mạn mắt đỏ hoe, tủi thân nhìn mẹ: "Mẹ ơi, con thích anh ấy, con nói mẹ nghe, người con thích chính là anh ấy." Dứt lời cô còn định khiến mình càng thêm yêu kiều đáng thương để lay động trái tim Hạ Lăng Sơ: "Anh Lăng Sơ, em thực sự thích anh, năm mười bốn tuổi em từ nước ngoài trở về, trong trận đấu bóng rổ của trường em, anh và các anh khóa trên chơi bóng rổ, em đã yêu anh từ khi đó."
Hạ Lăng Sơ cúi mắt, nhíu mày, gương mặt tuấn tú không hề tỏ ra vui vẻ, chỉ có trầm tư.
"Anh, anh thật may mắn! Ngưng Mạn yêu thầm anh suốt mười năm đấy! Chà chà, phúc phận này em đâu có được." Thượng Quan Thần Húc giậu đổ bìm leo.
Hạ Lăng Sơ hít thở thật sâu, ánh mắt bình tĩnh nhìn Phan Lệ: "Dì, con hi vọng dì có thể khuyên giải Ngưng Mạn, để em nó không cố chấp nữa, con và Ngưng Mạn không thể nào, con có người yêu rồi, cả đời này ngoài Vũ Ninh ra con sẽ không lấy bất cứ người con gái nào khác."
Câu nói này của Hạ Lăng Cơ vừa nói để Phan Lệ nghe, cũng nói cho Thượng Quan Ngưng Mạn nghe, để cô ta không tiếp tục yêu sai trái nữa.
Dứt lời, anh đứng dậy rời đi, lúc này Thượng Quan Ngưng Mạn vội vã đưa tay túm lấy cánh tay của anh: "Anh Lăng Sơ, anh không được đi."
Hạ Lăng Sơ rút tay ra, động tác có phần lạnh lùng, trái tim Thượng Quan Ngưng Mạn lập tức như bị đâm mạnh.
Hạ Lăng Sơ bước ra, Thượng Quan Thần Húc lập tức ngăn lại: "Này, sao anh lại làm tổn thương em tôi như vậy? Hạ Lăng Sơ, trước mặt mẹ tôi mà anh cũng bỏ mẹ em tôi không lo sao?"
Phan Lệ cũng không ngờ rằng sự việc lại trở nên phức tạp như vậy, bà đứng dậy nói: "Thần Húc, không được ngăn anh họ con."
"Mẹ, anh ta do một tay mẹ nuôi nấng, lời của mẹ anh ấy chắc sẽ nghe, mẹ hãy bảo anh ta bỏ cô bạn gái hiện tại đi, đến với em gái con." Thượng Quan Thần Húc yêu cầu mẹ mình.
Ánh mắt Hạ Lăng Sơ toát lên ý cảnh cáo, Thượng Quan Thần Húc dùng nụ cười nhạt mà chỉ có anh mới thấy để đáp lại anh, nói điều mà chỉ anh mới có thể hiểu: "Bị chia rẽ khỏi người mình yêu là một việc rất đau khổ đúng không?"
"Thần Húc, con đừng nói linh tinh nữa." Phan Lệ tức giận trách cứ con trai mình.
Thượng Quan Ngưng Mạn cũng khóc thút thít, cô ta vô cùng đau đớn nghẹn ngào: "Anh Lăng Sơ, em thích anh như vậy, sao anh lại đối xử với em như vậy, lẽ nào tình yêu của em không đáng để anh coi trọng sao? Cung Vũ Ninh có gì tốt chứ, cô ta căn bản không xứng với anh."
Phan Lệ nghe con gái mình nói vậy cảm thấy rất đau đầu, bà liền nói với Hạ Lăng Sơ: "Lăng Sơ, con về trước đi!"
Hạ Lăng Sơ gật đầu, đưa tay túm lấy cổ tay của Thượng Quan Thần Húc, kéo anh ta ra ngoài cửa.