Thượng Quan Ngưng Mạn đang nghịch điện thoại, liền cảm thấy chán nản, sau đó, cô phát hiện âm thanh trò chuyện của Cung Vũ Ninh và mẹ từ trong bếp truyền ra, và, đôi lúc còn có tiếng cười của mẹ.
Điều này khiến cô bực mình liếc thẳng qua đó, Cung Vũ Ninh dám cả gan lấy lòng của mẹ vào lúc này? Thật là đáng ghét.
Thượng Quan Thần Húc đang đánh trận, liếc nhìn biểu cảm này của cô, anh liền biết cô đang tức giận.
Cho dù bây giờ Thượng Quan Thần Húc không cần dẫn dắt em gái, thì nó cũng sẽ bám dính lấy con người của Hạ Lăng Sơ, cho nên, anh ta không cần làm gì nhiều nữa. Thượng Quan Ngưng Mạn chỉ là tức giận, nhưng mà, muốn cô ta đi vô nhà bếp nấu ăn, cô không thèm làm đâu.
Cô ta chỉ cảm thấy Cung Vũ Ninh rất có tâm cơ, rất biết lấy lòng của mẹ.
Phan Lệ làm một bàn ăn ngon miệng, năm người ngồi cùng nhau, bắt đầu thưởng thức bữa ăn tối.
“Dì, tay nghề của dì vẫn tuyệt như xưa.” Hạ Lăng Sơ khen ngợi, những món này đều là món yêu thích của anh.
“Những món này đều có sự giúp tay của Vũ Ninh đó.”
Cung Vũ Ninh có chút mắc cỡ, “Em không có giúp gì nhiều đâu, toàn bộ là công lao của dì Phan.”
“Con đó! Đừng có khiêm tốn quá.” Phan Lệ cười khen.
Thượng Quan Ngưng Mạnh ngồi bên cạnh tức xì khói không nuốt nổi cơm nữa, nhưng mà, trước mặt của Hạ Lăng Sơ, cô lại không dám trực tiếp bộc lộ sự bất mãn của mình, sợ anh chê ghét.
“Vũ Ninh, có con ở đây chăm sóc cho Lăng Sơ, dì cũng yên tâm.”
“Dì Phan, dì yên tâm, con sẽ tận tâm chăm sóc cho anh ấy.” Cung Vũ Ninh dứt lời, ánh mắt chạm với Hạ Lăng Sơ bật cười, tình yêu sâu đậm cũng chỉ hai người họ hiểu nhau.
Thượng Quan Ngưng Mạn bên cạnh nhìn nóng cả mắt, và Thượng Quan Thần Húc cũng bị đả kích, trong đầu nhớ tới Cổ Hạo, Cổ Hạo cũng là một người tỉ mỉ như vậy.
Vào ngày đầu gặp mặt của anh và anh ta, anh say rượu gây sự ở quán bar, sau gáy bị người ta phang mấy chai rượu, suýt chút mất mạng.
Do ở nước ngoài, bạn bè của anh đều bị hù đến phát sợ tránh ra xa, và Cổ Hạo xuất hiện, tuy anh ta cũng sợ muốn chết, nhưng vẫn cố gắng hết sức cõng anh rời khỏi.
Lúc đó toàn thân của anh đều bị thương, anh cảm giác như mình sắp chết ở nơi đất khách quê người, và rồi, tiếng của Cổ Hạo vang lên ở bên tai anh, động viên anh cố lên.
Trong bệnh viện, cũng là anh ta ở bên cạnh chăm sóc, không chê không rời, như một người vợ nhỏ, lúc đó Thượng Quan Thần Húc vẫn chưa xác định rõ mình thích đàn ông, nhưng mà, quãng thời gian đó, anh đã xác định, bất kể Cổ Hạo là nam hay nữ, anh đều yêu thích.
Người đàn ông nhìn tựa phong lưu bất cần sự đời, nhưng trong lòng của mỗi con người đều có một mặt mềm yếu.
“Tiểu Hạo, con đang suy nghĩ gì đó!” Phan Lệ nhìn con trai, cầm đôi đũa, đồ ăn gắp tới miệng, nhưng cả khuôn mặt bần thần ra đó.
“Không có gì.” Thượng Quan Thần Húc lập tức tỏ ra vẻ không sao, những việc như vậy, anh không có nói cho người khác biết, đợi anh dắt Cổ Hạo xuất hiện trước mặt mọi người, mọi người cũng chỉ nghĩ anh chơi qua đường thôi, cũng như Hạ Lăng Sơ trước kia, nghĩ anh tâm tà bất chính, rất là bực bội.
Nhưng mà, Thượng Quan Thần Húc là dạng người không dễ chia sẻ tâm tư tình cảm của mình với người khác, anh luôn trang bị cho mình bề ngoài ăn chơi bất cần, che đậy toàn bộ suy nghĩ của thế giới nội tâm.
Ánh mắt của Hạ Lăng Sơ liếc qua, kèm theo sức mạnh nhìn xuyên thấu, Thượng Quan Thần Húc lập tức bĩu môi, không quan tâm lắm.
“Anh Lăng Sơ, anh có thể để em ở lại chăm sóc cho anh không?” Thượng Quan Ngưng Mạn đột nhiên lên tiếng.
Câu nói này, khiến bầu không khí trên bàn đột nhiên căng thẳng, Hạ Lăng Sơ không cần suy nghĩ mà trả lời ngay, từ chối, “Không cần.”
“Ngưng Mạn, con không thấy có Vũ Ninh ở đây chăm sóc sao? Con muốn xen vào chi nữa?” Phan Lệ lập tức lên tiếng chê trách.
Tay nắm đôi đũa của Thượng Quan Ngưng Mạn, đôi mi cụp xuống, che giấu đi sự không cam chịu kịch liệt dưới đáy mắt, chỉ vì có Cung Vũ Ninh ở đây, cho nên, cơ hội để cô ta tiếp cận Hạ Lăng Sơ cũng không có sao?
Cung Vũ Ninh lặng lẽ dùng cơm, không lên tiếng, đề nghị này của Thượng Quan Ngưng Mạn, cô cũng không tiện phát biểu ý kiến.
Thượng Quan Thần Húc mới chịu sự đả kích, trong lòng cũng dậy sóng cuồn cuộn, nếu Cổ Hạo không bị ép rời đi, anh hiện giờ, cũng không đến nỗi đi về lẻ bóng. “Ngưng Mạn, em muốn thăm anh họ, mỗi ngày đều có thể đến mà.” Thượng Quan Thần Húc nói.
“Con lại phá phách gì nữa đây? Lăng Sơ cần phải tịnh dưỡng, sao mấy con có thể đến làm phiền mỗi ngày?” Phan Lệ nhìn cặp con của mình, có chút trách phạt.
Thượng Quan Ngưng Mạn cắn đôi môi đỏ, dường như mới nghĩ tới việc gì đó, cô ngước đầu lên hỏi, “Anh họ, em có thể vào công ty anh làm việc không?”
“Được, em muốn làm công việc gì?”
“Em muốn làm trợ lý của anh.” Thượng Quan Ngưng Mạn chỉ suy nghĩ tìm cách tiếp cận anh thôi.
“Điều này e rằng không thể, em không có kinh nghiệm, không thể làm xuể.” Hạ Lăng Sơ lại từ chối một lần nữa.
“Em... em sẽ cố gắng học hỏi.” Thượng Quan Ngưng Mạn thành khẩn cầu xin.
“Không được, anh có thể sắp xếp cho em một vị trí ở bộ phận nào đó làm việc, nếu em muốn nâng cao bản thân mình, muốn đi đâu, anh đều tài trợ cho em.” Hạ Lăng Sơ bình tĩnh đối đáp.
Mục đích của Thượng Quan Ngưng Mạn, chẳng phải tìm cơ hội để được đến gần anh sao? Cô cắn môi nói, “Vậy thôi em không đi đâu, em vẫn ở nhà thì hơn!”
“Ngưng Mạn, mẹ đang suy nghĩ, quyết định tìm kiếm người thân ruột thịt cho con, con xem thế nào?” Phan Lệ nhân cơ hội nói ra.
Sắc mặt của Thượng Quan Ngưng Mạn lập tức thay đổi, mắt tròn mắt dẹt nhìn mẹ mình, sau đó, gần như không cần suy nghĩ, liền hoảng sợ lắc đầu, “Không, mẹ, con không muốn, con chỉ muốn được ở bên cạnh mẹ, con không muốn tìm kiếm những người bỏ rơi con.”
Phan Lệ lại thở dài một hơi, “Con không phải là đứa trẻ bị bỏ rơi, năm xưa ta nhận nuôi con, trên người của con có một lá thư, do cha mẹ ruột của con gặp đại họa, cần phải nhanh chóng rời khỏi đất nước để lánh nạn, con mới ra đời vài tháng, họ không muốn con phải chịu tội theo.”
Thượng Quan Ngưng Mạn nghe xong, cắn chặt môi, lạnh lùng nói, “Họ vốn dĩ không muốn giữ con lại.”
“Ngưng Mạn, họ là người đã sinh ra em, sao em có thể suy nghĩ họ như thế chứ?” Hạ Lăng Sơ nhíu mày trách móc.
“Nếu đã sinh ra em, tại sao lại bỏ rơi em? Em thấy họ chê em là đứa con gái, không muốn giữ em lại.” Hốc mắt của Thượng Quan Ngưng Mạn đỏ lên, nói với Phan Lệ, “Mẹ, đừng bỏ rơi con, con không muốn rời xa mọi người.”
Cung Vũ Ninh nhìn Thượng Quan Ngưng Mạn chăm chú, trong lòng cũng thở dài, sao Thượng Quan Ngưng Mạn có thể nghĩ cha mẹ của mình như vậy chứ? Cho dù không muốn nhìn nhận, cũng đừng nghĩ như vậy! “Trong thư họ nói, nếu họ có thể lánh qua nạn này, thì sẽ về tìm con, nhưng mà, cũng khó nói, dù sao thì năm xưa có thể họ đã gặp đại họa gì rồi.” Phan Lệ thở dài, thấy con gái từ chối như vậy, bà không nhắc thì hơn.
“Cái gì? Họ vẫn sẽ về đây tìm con ư?” Thượng Quan Ngưng Mạn hơi mở to mắt, nhìn mẹ có chút hoảng sợ.
“Trên thư nói như vậy đó, nhưng đã nhiều năm qua đi, cũng không biết họ có còn sống trên cõi đòi này không.” Phan Lệ nói.