Bên ngoài phòng cấp cứu, Nhan Lạc Y và Đỗ Hữu Vọng đều đang rất lo lắng chờ đợi ca phẫu thuật
Khi chưa biết tình hình cụ thể ra sao, họ chỉ còn biết chờ đợi trong lo lắng.
Cho dù kết quả thế nào thì họ đều chấp nhận.
Trên khuôn mặt của Đỗ Hữu Vọng lộ rõ sự lo lắng. Ông không có con trai con gái, nên Nhan Tử Dương chính là con ruột của ông, sau này nếu ông mất đi thì gia nghiệp của ông sẽ truyền lại cho Nhan Tử Dương.
Nhan Lạc Y không ngừng rơi nước mắt, cô đưa tay ôm mặt, cố kìm nèn nỗi đau trong lòng.
Hai tiếng sau cánh cửa mở ra, bác sỹ tháo găng tay đầy máu, nói với hai người, "Phẫu thuật thành công, giờ cần phải nghỉ ngơi."
"Nó bị thương ở đâu?" Đỗ Hữu Vọng tỏ ra bình tĩnh hỏi.
"Bị thương ở vài chỗ, có vết thương nghiêm trọng ở đầu, tay trái bị gãy. Cũng may là đã cầm được máu."
"Lúc nào cháu có thể vào thăm em cháu?" Nhan Lạc Y hỏi bác sỹ.
"Lát nữa đưa vào phòng theo dõi, cần tiếp tục theo dõi 24h nữa. Mọi người cố gắng chờ đợi thêm."
Một lát sau, Nhan Tử Dương băng bó đầy đầu, tay bó thạch cao, thở máy trên giường được đưa ra.
Nhan Lạc Y khóc như mưa. Mới sáng vẫn thấy em trai còn khỏe mạnh bình thường, sao đột nhiên lại trở lên như thế này. Tim cô đau nhói, chỉ mong người bị thương là mình.
Trợ lý của Đỗ Hữu Vọng tới. Lúc này, họ chỉ có thể nhìn Nhan Tử Dương qua cửa kính, không được lại gần.
Nhan Lạc Y không dám đi đâu, ăn không buồn ăn, nhìn Nhan Tử Dương ở bên trong, cô không muốn rời đi một giây nào.
Đỗ Hữu Vọng dặn trợ lý ở lại trông. Còn ông vào phòng của bác sỹ hỏi tình hình cụ thể, đồng thời làm một báo cáo giám định cha con. Bác sỹ làm thủ tục và thực hiện, bảo Đỗ Hữu Vọng chờ đợi.
Kết quả của giám định này ông không dám chắc chắn. Dù gì thì lúc đó mẹ của Nhan Tử Dương cũng là đã kết hôn, bà ấy cùng chồng của bà cũng rất ân ái. Nhưng lần đó ông gặp bà ấy cũng là rất ngẫu nhiên.
Hai người ăn một bữa, rồi thổ lộ tình cảm, cũng uống 1 chút rượu. Cuối cùng Đỗ Hữu Vọng cảm thấy rất có lỗi, dù gì cũng là người một nhà.
"Đỗ Hữu Vọng, có kết quả rồi, mời ông xem qua."
Đỗ Hữu Vọng lập tức tới trước cô cửa, lấy kết quả giám định, ông cẩn thận mở ra xem.
Ông đọc kết luận phần phía dưới. Đầu óc ông trống rỗng, rồi nhanh chóng hiện ra niềm vui.
Là thật, ông quả thật chính là cha đẻ của Nhan Tử Dương. Nhan Tử Dương là con trai ruột của ông.
Đỗ Hữu Vọng vui đến mức không dám tin, làm sao có thể như thế được. Chỉ một đêm đó thôi mà ông đã có người con trai.
Đỗ Hữu Vọng cầm báo cáo, vô cùng sung sướng. Chẳng trách khi đó Nhan Tử Dương mới 4 tuổi mà đã có người nói rằng nó là con trai ông. Bởi vì khuôn mặt nó rất giống ông.
Sao có thể ngờ có là con ông thật. Trước đó, mẹ của Nhan Tử Dương không nói cho ông chuyện này. Ông cảm thấy may mắn vì luôn quan tâm tới bà ấy nên ngay sau khi họ qua đời mới đón ngay hai đứa nhỏ về nuôi dưỡng.
Lúc này, trong lòng Đỗ Hữu Vọng cũng có chút áy náy với Nhan Lạc Y. Dù gì thì cũng là ông đang lợi dụng cô ấy để tạo bàn đạp cho mình.
Thế nhưng sự thực của chuyện này ông không dám nói cho Nhan Lạc Y. Tất cả những gì ông có đều sẽ dành cho em trai của cô, điều đó cũng xem như công bằng.
Đỗ Hữu Vọng quay lại phòng theo dõi. Qua cửa kính ông nhìn đứa con đang nằm trong đó mà cảm thấy vừa vui, vừa đau lòng.
Chính ông là người bảo nó rời đi lúc sáng khiến nó xảy ra tai nạn. Cũng chính vì khi nãy lấy máu, mà ông mới nghĩ ra chuyện giám định, để rồi nhận được con trai của mình.
"Cha nuôi, cha đừng lo lắng quá. Tử Dương sẽ không sao đâu." Nhan Lạc Y an ủi ông.
"Lạc Y, Tử Dương sẽ không sao. Cha sẽ không cho phép chuyện gì xảy ra." Trong ánh mắt của Đỗ Hữu Vọng có thể thấy ông có thể làm mọi việc vì Tử Dương. Nhan Lạc Y chợt cảm thấy hơi giật mình. Thực ra cha nuôi nghiêm khắc với cô thì cô có thể hiểu. Cô từ nhỏ nghe lời cha nuôi cũng vì từ nhỏ ông luôn quan tâm tới em trai của cô.
Khi cô 8 tuổi đã bắt đầu hiểu chuyện, còn em trai thì vẫn nghịch ngợm. Lúc đó cô cũng không biết phải làm sao, có người ra tay cứu giúp, nuôi lớn hai chị em cô, lại còn dạy dỗ lên người.
Quả thật đối với Đỗ Hữu Vọng, Nhan Lạc Y cảm thấy vô cùng biết ơn.
Đương nhiên Nhan Lạc Y cũng không biết mối quan hệ giữa Đỗ Hữu Vọng và mẹ cô, càng không biết Đỗ Hữu Vọng lại chính là cha đẻ của Nhan Tử Dương.
Vì thế, trong lòng cô, Đỗ Hữu Vọng xuất hiện như một người xa lạ.
Sau 24 tiếng, tình hình vết thương của Nhan Tử Dương đã ổn đinh. Bác sỹ nói họ có thể hoàn toàn yên tâm.
Chiều ngày chủ nhật, Nhan Lạc Y quay lại phủ tổng thống. Dù gì cô cũng đang trong giai đoạn thực tập, không thể tùy ý xin nghỉ phép.
"Lạc Y, con về đi! Đừng vì chuyện này mà ảnh hưởng tới việc thực tập của con. Tử Dương cứ để cha chăm sóc."
"Cha nuôi, để con nghỉ phép một ngày! Con muốn đợi cho tới khi Tử Dương tỉnh lại" Trong lòng Nhan Lạc Y, điều quan trọng nhất chính là em trai cô.
Đỗ Hữu Vọng đương nhiên hiểu. Thế nhưng ông cũng không muốn tiền đồ của mình bị ảnh hưởng. Ông nói một cách nghiêm nghị, "Lạc Y, cha ở đây thì con cứ yên tâm. Con quay lại phủ tổng thống đi! Sau khi em con tỉnh lại, cha sẽ gọi ngay cho con."
"Cha nuôi..." Nhan Lạc Y nhìn ông với ánh mắt cầu xin.
"Đâu phải dễ xin nghỉ phép ở phủ tổng thống. Người ta mong mãi còn chẳng vào được đó. Cha khó khăn lắm mới lo cho con được, đừng ương bướng nữa." Giọng của Đỗ Hữu Vọng nghiêm túc hơn.
Lúc này trong đầu Nhan Lạc Y đột nhiên nghĩ tới 1 người, đó là Phan Lê Hân. Cô sẽ xin anh ta cho cô nghỉ phép hai ngày, để cô có thể chăm sóc cho em trai mình.
Nhan Lạc Y quyết định như thế. Hôm nay cô sẽ quay lại phủ tổng thống để tới tìm phó tổng thống xin nghỉ phép, như vậy chuyện thực tập của cô sẽ không bị ảnh hưởng.
"Vâng... vậy con quay về." Nhan Lạc Y đành nghe lời.
"Con đi ngay đi! Cha sẽ bảo trợ lý đưa con đi." Đỗ Hữu Vọng nhìn và nhắc người trợ lý ở bên.
Nhan Lạc Y đứng trước giường nhìn em trai vẫn còn hôn mê. Cô đau như cắt trong lòng. Trong cuộc đời cô em trai cô là người quan trọng nhất. Cha mẹ cô đã không còn, giờ chỉ còn lại hai chị em.
Sau khi Nhan Lạc Y rời đi, Đỗ Hữu Vọng ngồi xuống bên giường của Nhan Tử Dương. Ông nắm tay của Nhan Tử Dương, nước mắt ông rưng rưng. Đứa bé ông nuôi từ nhỏ này lại là con đẻ của ông. Ông cảm thấy hạnh phúc vì đã không đối xử tệ với nó.
"Sau này, cha sẽ chuẩn bị cho con một tiền đồ sáng sủa." Đỗ Hữu Vọng nhìn Nhan Tử Dương với đầy niềm tin.
"Đừng trách cha lợi dụng chị gái con... Đó cũng chỉ là tình huống bắt buộc." Đỗ Hữu Vọng tự lẩm bẩm trong miệng, cảm thấy áy náy đối với Nhan Tử Dương.
Nhan Lạc Y được trợ lý đưa tới phủ tổng thống. Cô cầm thẻ công tác đi vào, nhưng tâm trạng cô hoàn toàn vẫn mơ hồ, nhìn dáng người cô tiều tụy.
Bước vào nhà trọ, Vương Hương đã về từ khi này. Nhìn Nhan Lạc Y đang xách túi với vẻ phờ phạc, cô hỏi, "Lạc Y, cậu lam sao thế? Sao trông tiều tụy như vậy"
Nhan Lạc Y ngồi lên giường, đôi mắt đỏ ngầu, lạc giọng nói, "Em trai tớ bị tai nạn giao thông rồi."
"Hả? Có nghiêm trọng không?" Vương Hương giật bắn mình.
"Nó vẫn còn hôn mê chưa tỉnh. Tiểu Hương, chúng mình có được xin nghỉ phép không?"
"Chắc là được, nhưng tốt nhất là đừng xin. Chúng ta đâu phải là nhân viên chính thức. Nếu cậu nghỉ phép, không chừng sẽ ảnh hưởng tới việc đánh giá." Vương Hương khuyên.
Trong lòng Nhan Lạc Y rất khó xử. Cô muốn xin nghỉ phép, nhưng cũng không muốn cha nuôi của cô quá lo lắng.
Thế nhưng trong lòng cô chỉ nghĩ tới em trai. Bây giờ, cô chẳng quan tâm điều gì khác.
"Hơn nữa, lãnh đạo chưa chắc đã cho phép đâu. Chúng ta đâu phải là cơ quan bình thường. Đây là phủ tổng thống mà." Vương Hương khuyên một câu.
Nhan Lạc Y nhìn cô, nhưng cô càng kiên định sẽ đi xin Phan Lê Hân duyệt cho cô nghỉ phép. Anh ta là phó tổng thống, chắc chắn sẽ cho phép.
Thế nhưng bây giờ chắc chắn anh ta không ở đây, ngày mai tới gặp sau.
Tối đó, Nhan Lạc Y không dám gọi điện thoại. Cô sợ chuông điện thoại sẽ làm ảnh hưởng tới em trai nên nhắn tin hỏi. Đỗ Hữu Vọng trả lời bằng tin nhắn.
Nhan Tử Dương vẫn chưa tỉnh, điều đó khiến sự lo lắng của Nhan Lạc Y tăng lên.