Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1322



Nhan Lạc Y đứng trước cái giường to oành, cô còn chưa ra tay mà khuôn mặt xinh xắn đã đỏ phừng phừng lên rồi.

Cô đưa tay khẽ chỉnh lý lại góc giường, cái giường này rõ ràng đã được một người đàn ông tự chỉnh lý qua rồi, còn cần cô làm những chuyện này sao?

Sau khi Nhan Lạc Y làm xong, cô tới phòng quần áo, cô quan sát những chiếc áo sơmi phẳng phiu phía trong tủ kính, những chiếc đồng hồ hàng hiệu bản giới hạn trong tủ thuỷ tinh và cả một cái tủ quần áo chuyên chỉ để đồ ngủ, quần áo ở đây chủ yếu đều là màu tối, Nhan Lạc Y khẽ nuốt nước bọt.

Cô đưa tay ra lấy một chiếc màu đen chất liệu lụa trơn, lòng bàn tay cô chạm vào cảm giác mềm mịn trơn mượt vô cùng dễ chịu.

Nhan Lạc Y vắt lên tay rồi đi ra cửa, cô gấp đồ ngủ lại gọn gàng đặt lên giường rồi đi ra.

Cô quay về phòng, Tiểu Bạch đã chiếm dụng lấy giường của cô, cái dáng nhỏ nhắn như một quả cầu nằm cuộn lại chính giữa cái chăn, nó thấy cô về bèn kêu lên một tiếng “meo” mừng rỡ.

Nhan Lạc Y đưa tay ra bế lấy nó, cô cười rồi xoa vào phần ngực của nó: “Không được lên giường nữa biết chưa? Quay về phòng của mày ngủ đi.”

Tiểu Bạch chớp chớp đôi mắt to rồi dụi dụi vào lòng cô, bộ dạng dựa vào cô vô cùng dễ chịu.

Nhan Lạc Y tìm quần áo ngủ, cô chọn một chiếc váy ngủ hai dây, đứng trước gương nhìn vào vết bớt trên vai, cô cứ luôn có suy nghĩ lấy tay che đi.

Cô cứ luôn cảm giác vết bớt này đem đến cho người ta một dự cảm không lành.

Sáng sớm, Nhan Lạc Y vừa sáng ra đã làm theo yêu cầu của Phan Lê Hân, cô nghiền cà phê thành bột, đợi khi anh xuống lập tức nấu một ly cà phê tươi ngon cho anh. Phan Lê Hân cũng không mặc đồ ngủ đi xuống, anh ăn mặc chỉnh tề, ngày nào anh cũng mặc vest nghiêm chỉnh đem đến cho người khác cảm giác đứng đắn nghiêm túc lại có sự tôn quý uy nghiêm bất khả xâm phạm. “Các hạ, cà phê của ngài đây, ngài nếm thử xem.” Nhan Lạc Y đổ cà phê đã nấu chín ra cốc đưa cho anh.

Phan Lê Hân đi tới, anh hít một hơi khen ngợi: “Học khá lắm, nho tử khả giáo.”

“Tôi chỉ sợ rằng mình quá ngốc.” Nhan Lạc Y cười tự chế giễu bản thân.

Phan Lê Hân đỡ lấy cốc cà phê, anh nhìn biểu cảm đáng yêu của cô bất giác mất tự chủ giơ tay lên xoa đầu cô: “Cũng không tính là ngốc lắm.”

Đầu óc Nhan Lạc Y trống rỗng mất mấy giây, chỉ thấy có một dòng máu đang xông lên não, anh xoa đầu cô rồi sao?

Phan Lê Hân xoa xong cũng hơi khực lại vài giây, anh cười cầm cốc cà phê: “Cô chuẩn vị đi, chúng ta đi ăn sáng.”

“Vâng!” Nhan Lạc Y nói xong bèn với một chiếc áo khoác mỏng ở bên cạnh khoác vào.

Áo len màu hồng, tuy nó chỉ làm bằng chất liệu phổ thông nhưng lại tôn lên hơi thở thanh xuân của cô, quả thực khiến nam nhân phải động lòng.

Phan Lê Hân uống cà phê xong bèn đưa cô đi ăn sáng, cả đoạn đường hứng gió sớm khẽ thổi vào, Nhan Lạc Y đã đánh giá thấp nhiệt độ bên ngoài rồi.

Cô lập tức giơ tay ra ôm lấy người, cảm giác lạnh toát cả người, Phan Lê Hân quay đầu sang nhìn thấy, xem ra anh phải chuẩn bị ít quần áo rét cho cô rồi.

Cô chỉ là con nuôi của Đỗ Hữu Vọng, không phải con đẻ của ông ta, thêm vào đó trước kia Đỗ Hữu Vọng cũng có ý đẩy đứa con gái này tới trước mắt anh, có thể thấy ông ta cũng chẳng có tình cảm cha con gì mấy với Nhan Lạc Y.

Nếu cố đã tới bên cạnh anh thì hãy để anh chăm lo cho cô đi!

Ăn sáng xong, Nhan Lạc Y đứng ở một con đường dùng mắt tiễn anh đi về khu văn phòng.

Nhan Lạc Y buổi sáng không nhìn thấy nhân viên vệ sinh, xem ra việc vệ sinh phòng ở của anh từ sau sẽ giao cho cô phụ trách rồi, có điều cô rất vui lòng làm mấy chuyện này.

Ở đây mãi mà chẳng làm gì mới là cái khiến tim cô không yên! Nhan Lạc Y tới bên cạnh một toà nhỏ gần đó, nơi này cất trữ một vài đồ dùng vặt, ở đây cũng để cả dụng cụ để quét dọn.

Trong văn phòng làm việc của tổng thống, bàn làm việc của Phan Lê Hân nhận được báo cáo giáng chức của Đỗ Xuân Vọng, đối với hành vi lần này của ông ở mức xử lý giáng chức, Phan Lê Hân nói với Tần Chính: “Cậu bảo người đi điều tra tình trạng công việc thường nhật của Đỗ Hữu Vọng rồi tính sau.”

Nếu Đỗ Hữu Vọng là một nhân viên tận tuỵ với công việc thì anh không suy nghĩ cách chức ông ta. “Vâng.” Tần Chính gật gật đầu.

Buổi chiều, Phan Lê Hân đột nhiên nhớ ra một văn kiện để tối qua mang về còn để ở thư phòng mà quên chưa cầm qua đây, lúc này anh đang cần dùng, bình thường Tần Chính được anh quen sai bảo nay đã thay anh đi làm việc mất rồi.

Phan Lê Hân làm việc cả sáng cũng cảm thấy hơi bí bách, đến lúc đứng dậy đi lại vận động rồi.

Bóng dáng Phan Lê Hân đi về hướng khu ở.

Lúc này, Nhan Lạc Y sau khi quét dọn một lượt ở đại sảnh, cô nghỉ một lúc rồi mới vào trong thư phòng quét dọn, cô định bắt đầu từ hàng giá sách này, nếu đã muốn làm tốt công việc này thì cô không thể bỏ qua bất cứ một góc nào.

Nhan Lạc Y là người làm việc vô cùng kiên nhẫn, cô vắt khô giẻ rồi trèo lên cái thang, bắt đầu lau từ phía trên xuống.

Phan Lê Hân đi vào không thấy bóng dáng của Nhan Lạc Y đâu nhưng cả bầu không khí vẫn còn dấu vết thanh tân sau khi lau dọn, anh sải bước lên lầu, lúc này cửa thư phòng đang mở hé, trong lòng anh nghĩ lẽ nào cô đang quét dọn bên trong sao?

Nhan Lạc Y đang dùng hết sức để lau, lúc này cô đang đứng ở bậc thứ tư của cái thang.

Nhan Lạc Y kiễng gót chân, cô nhìn thấy có một góc mà đại thể là nhân viên quét dọn trước đây không nhìn ra là ở đó lại có một mạng nhện nhỏ, chỉ là ở trong một góc vô cùng lấp, muốn dùng tay đưa ra lau cũng khó mà với tới được.

Nhan Lạc Y lại cứ muốn phải lau cái mạng nhện này đi, dựa vào cánh tay cô thì chỉ xó thể kiễng gót chân lên.

Vốn dĩ cô đang ở trên một cái thang vô cùng nguy hiểm mà lại còn kiễng chân lên để lau thử.

Nghĩ thôi cũng biết là nó đáng lo thế nào.

Chỉ cách một chút xíu nữa thôi, thân người Nhan Lạc Y lúc này đã bị kéo thành một cái cung.

Đúng vào lúc cô cảm thấy hoan hỉ thì mũi chân trượt xuống...

“A....” Nhan Lạc Y phát ra âm thanh sợ hãi.

Trong đầu cô bỗbg nảy ra một ý nghĩ đó là nhất định cô sẽ ngã xuống vô cùng khó coi.

Thảm khá dày, cô nghĩ là ngã không chết nhưng cũng có thể sẽ bị thương.

Phan Lê Hân chẳng ngờ rằng bản thân vừa bước vào liền nhìn thấy nữ nhân này từ trên thang ngã xuống, anh giơ cánh tay ra đón lấy cô.

Nhan Lạc Y nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện, cô cũng chẳng kịp làm bất cứ tư tưởng chuàn bị gì bèn đưa tay ra bổ nhào vào anh.

Phan Lê Hân chưa kịp chuẩn bị, bèn ôm lấy Nhan Lạc Y, còn thân người của anh lại đổ xuống thảm, hai người đè lên nhau trên thảm như vậy.

Trán của Nhan Lạc Y vô cùng không khách sáo mà đập thẳng vào dưới cằm của nam nhân này. Cô không màng đến cái đau ở trên trán mà lập tức ngẩng đầu nhìn vào cằm của anh, trong long nghĩ mình không làm anh đau đấy chứ!

Cũng như vậy, Phan Lê Hân cũng chằng quan tâm đến việc bản thân bị đau mà muốn xem cô có sao không.

Hai khuôn mặt vốn đang ở rất sát nhau, một người ngẩng đầu, một ngừoi cúi mặt xuống.

Trong tích tắc, khoảng cách dường như không tồn tại.

Đầu mũi của hai người chạm vào nhau.

Đôi mắt trong veo của Nhan Lạc Y trợn tròn, trong mắt cô còn hiện lên khuôn mặt tuấn tú điển trai mê hôn của một người đàn ông trưởng thành.

Cổ họng của Phan Lê Hân hơi rung khẽ, trong không khí tràn ngập hơi thở ngọt ngào thanh mát của thiếu nữ, đã vậy cô gái này còn đang áp vào anh.

Phan Lê Hân chưa kịp cử động thì Nhan Lạc Y đã thở mạnh, lúc này cô mới ý thức được ra việc mình đang đè lên anh, khuôn mặt xinh xắn đã đỏng bừng lan đến tận tai.

“Xin lỗi ngài, xin lỗi ngài...Các hạ ngày không sao chứ!” Nói xong, Nhan Lạc Y vội vã chống tay xuống sàn rồi đứng lên, Phan Lê Hân cũng vô cùng nho nhã đứng dậy, chỉnh đốn lại bộ vest.

Anh nhìn vầng trán trắng ngần của cô bị va vào giờ sưng tấy lên một cục, anh thì không sao cả, xem ra da dẻ của cô mềm mỏng quá, bị sưng đỏ lên mất rồi.

“Sau này những chỗ nguy hiểm như vậy cô không cần quét dọn nữa.” Phan Lê Hân còn cảm thấy may mắn vì mình kịp đến, nếu anh không ở đây không biết cô sẽ ngã bị thương đến mức nào.

“Vâng thưa ngài!” Nhan Lạc Y gật gật đầu, lần sau cô cẩn thận hơn chút nữa là được rồi.

Phan Lê Hân nhìn vào trán cô nói: “Cô mau đi bôi thuốc đi! Đụng vào sưng tấy lên rồi kìa.”

“Không sao đâu, khỏi nhanh thôi.” Nhan Lạc Y không nhõng nhẽo đến vậy, va đập kiểu này rất bình thường.

Phan Lê Hân chăm chú nhìn cô vài giây, anh quay người đi về phía cái bàn, lấy văn kiện rồi chuẩn bị đi.

“Khi làm việc cô phải đảm bảo an toàn của bản thân trước.” Phan Lê Hân dặn dò cô.

Nhan Lạc Y gật đầu lia lịa: “Vâng, tôi hiểu rồi.”

Phan Lê Hân đi rồi thì Nhan Lạc Y mới có thời gian vỗ vỗ vào ngực, vừa rồi quả thật sợ chết đi được.

Nhưng cứ nghĩ tới việc cô biến anh thành cái đệm thịt thì lại tự thấy trách móc bản than.

Cô tiếp tục làm việc, cố gắng cẩn thận hơn một chút.

Phan Lê Hân đem văn kiện về văn phòng rồi gọi người đưa tới một ly cà phê, khi anh cầm ly cà phê lên, đầu óc anh nhớ lại việc xảy ra vừa nãy.

Đặc biệt là khi khuôn mặt của Nhan Lạc Y tiến sát lại gần anh, đôi mắt to tròn đen láy, chiếc mũi thẳng xinh xắn, đôi môi đỏ mọng, và cả dáng vẻ ngại ngùng của cô nữa, tất cả cứ hiện rõ mồn một trong tâm trí anh.

Trước giờ chưa từng có một nữ nhân nào có thể chiếm giữ đầu óc của anh như vậy, khiến công việc quan trọng của anh lúc này không tài nào mà triển khai ngay lập tức được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.