Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1352



Xe cấp cứu hoàng gia dùng tốc độ nhanh nhất chạy từ bệnh viện đến Đỗ trạch, đưa Đỗ Hữu Vọng vào bệnh viện cấp cứu.

Tại bệnh viện lúc này, Đỗ hữu đang dần rơi vào hôn mê, Bcas sĩ đã tính toán đến trường hợp xấu nhất, trong vài phút cấp bách liền gọi hai chị em Nhan Lạc Y tới.

"Bệnh tình của ba các cháu, đã đến lúc không thể không phẫu thuật, hiện tại ông ấy không thể tự mình kí tên, các cháu là người nhà, có thể thay ông ấy quyết định."

"Có nhất định phải phẫu thuật hay không?"

"Nếu như không phẫu thuật, sẽ không thể ngừng xuất huyết dạ dày, chúng tôi chỉ còn cách phẫu thuật, nhưng mà, chúng tôi không có cách nào đảm bảo là sẽ không phát sinh biến cố." Bác sĩ thận trọng nói với hai chị em bọn họ.

Nhan Lạc Y nhìn em trai, mắt hai người đều đỏ hết lên rồi, lúc này, dường như đây là việc quan trọng nhất trong đời họ, cũng là thời khắc khó quyết định nhất, vậy mà, họ lại không hề được lựa chọn.

Nhan Tử Dương nói với bác sĩ: "Được, bác sĩ, tôi kí tên, tôi chính là con ruột của ông ấy, tôi có quyền thay ba mình quyết định.

Nhan Lạc Y nhìn em trai, trong mắt là sự lo lắng, nhưng đồng thời, càng nhiều hơn lại là sự cầu khẩn.

Nhan Tử Dương nhanh chóng kí tên vào cột người nhà, kí xong, bác sĩ lập tức xoay người đi vào phòng phẫu thuật, triệu tập đội ngũ bắt đầu đưa Đỗ Hữu Vọng đi tiến hành phẫu thuật.

Nhan Lạc Y và Nhan Tử Dương đứng đợi ngoài cửa phòng phẫu thuật mà lòng lo lắng không yên, lần đợi này liền một giờ trôi qua, tay Nhan Lạc Y vẫn luôn nắm chăt, nắm đến trắng bệch cả tay, cô mạnh mẽ nén không khóc, vào lúc này, người làm chị, không được khóc, cô nhất định phải kiên cường chịu đựng đau khổ trong nội tâm, hành lang an tĩnh, ngoại trừ thỉnh thoảng có cô y tá vội vã chạy qua, thì căn bản chẳng có ai đến đây làm phiền.

Phút chốc, tại khúc quanh nơi cuối hành lang yên tĩnh, xuất hiện tiếng bước chân trầm ổn, Nhan Lạc Y nghe thấy, đây không phải là bước chân nhẹ nhành mà nhanh nhẹn của cô y tá, mà là bước chân của đàn ông.

Cô nâng đôi mắt đỏ hoe lên, nhìn đến hướng khúc quanh nơi hành lang, vào lúc này, một thân ảnh cao lớn đang nhanh chóng bước qua bên này, rõ ràng là Phan Lê Hân đến.

Phía sau hắn là hai vệ sĩ, khuôn mặt anh tuấn của hắn tràn đầy sự lo âu, nhìn tới một đôi chị em đang bất lực ngồi trên ghế, tim hắn thắt lại.

Nhan Lạc Y lập tức đứng lên: "Anh sao lại đến đây?"

Phan Lê Hân trầm giọng nói: "Viện trưởng báo tin cho anh."

"Ba nuôi sáng nay tỉnh lại, liền ho ra máu, đưa đến bệnh viện thì vẫn luôn hôn mê, bác sĩ nói.... bác sĩ nói nhất định phải phẫu thuật." Nhan Lạc Y cố ngăn nước mắt, lúc này nước mắt liền chảy xuống.

Nhan Tử Dương tầm tình kém, nay thấy Phan Lê Hân đến, dường như tìm thấy nơi dựa vào, trong mắt hắn, Phan Lê Hân chính là anh rể tương lai.

Phan Lê Hân nhẹ nhàng ôm lấy Nhan Lạc Y, dỗ dành cô: "Đừng lo lắng, chúng ta đợi phẫu thuật kết thúc, anh sẽ cùng các em đợi."

Trong phòng phẫu thuật, các bác sĩ đang vô cùng căng thẳng, lúc này, trán ai cũng ướt đẫm mồ hôi, y tá đứng một bên cứ cách vài phút lại lau một lần.

Cuối cùng phẫu thuật cũng kết thúc, trong mắt bác sĩ hiện lên vài tia tiếc hận, bởi vì tình hình dạ dày của Đỗ Hữ, so với dự đoán của ông thì càng nghiêm trọng, bởi vì trải qua lần nôn ra máu này, làm cho tình hình của Đỗ Hữu Vọng vô cùng không khả quan.

Mặc dù đã cầm được máu, nhưng chỉ là giữ lại được tính mạng trong thời gian ngắn, nhưng lần phẫu thuật này khiến sinh lực của Đỗ Hữu Vọng tổn thương nặng nề, tính mạng của ông gần như không còn hi vọng nữa rồi.

Khi phòng phẫu thuật mở cửa, Nhan Tử Dương là người đầu tiên xông đén, nhìn bác sĩ: "Bác sĩ, ba tôi sao rồi?"

"Tình hình ba cháu không mấy lạc quan, chúng tôi đã cố gắng hết sức." Bác sĩ đến cả an ủi cũng cảm thấy không còn cần thiết nữa rồi, mà để cho họ dần đối mặt với sự thật.

"Ông ấy còn có thể sống được mấy ngày?" Mắt Nhan Tử Dương đỏ lên.

Bác sĩ thở dài, lắc đầu,"Người nhà vẫn nên cố gắng ở với ông ấy nhiều một chút!"

Nói xong, Bác sĩ đến trước mặt Phan Lê Hân, chào hỏi một tiếng: "Chào phó tổng thống."

"Vất vả cho ông rồi." Phan Lê Hân gật đầu ra hiệu.

Nhan Lạc Y nhìn em trai đang buồn bã, lúc này, lòng cô cũng nặng trĩu.

Đỗ Hữu Vọng tiếp tục được đư vào phòng giám sát đặc biệt, người nhà có thể đi vào theo, bởi vì cuộc phẫu thuật này kết thúc, chỉ để Đỗ Hữu Vọng và người nhà có thể gặp nhau trong phút chốc.

Sau cuộc phẫu thuật ba tiếng thì Đỗ Hữu Vọng tỉnh lại, lúc mở mắt ra, ông liền biết tình hình của mình, nhìn đến hai chị em đang ở bên cạnh, ông nở nụ cười, "Đều ở đây à!"

"Ba, ba tỉnh rồi." Nhan Tử Dương mừng rỡ lại gần ông.

Đỗ Hữu Vọng mệt mỏi gật đầu, giờ tay xoa đầu hắn, Nhan Tử Dương liền khó như một đứa trẻ, cúi xuống vai ông mà khóc, nhưng không được bao lâu, Phan Lê Hân từ văn phòng quay trở lại, đứng ở trước cửa sổ, nhìn người đã giúp đỡ hai chị em nay đang nằm trên giường bệnh, hắn cũng sinh ra một phen cảm thán, trên thế giới này, thật khiến người khác đau lòng.

Đỗ Hữu Vọng mặc dù cũng rất khổ sở vì bản thân sắp phải rời khỏi thế gian, nhưng nghe con trai khóc, ông liền cười dỗ dành:" Tử Dương, đừng khóc, con phải dũng cảm kiên cường,sinh lão bệnh tử cũng là chuyện thường tình."

Nhan Lạc Y một bên cũng che miệng, gắng sức không khóc thành tiếng.

Trong văn phòng bác sĩ, Phan Lê Hân đến tìm hiểu tình hình, bác sĩ cũng không giấu diếm,tình hình của Đỗ Hữu Vọng lúc này chỉ có thể nhờ thuốc và máy móc mà duy trì, mà dạ dày ông ba phần đã cắt hai, sinh mạng cũng chỉ có thể chống đỡ trong một thời gian ngắn, liền là vấn đề sinh li tử biệt.

Đỗ Hữu Vọng cũng tự biết mình không còn hi vọng, viêc ông muốn làm nhất đó là sắp xếp tốt cho những chuyện sau khi ông chết.

"Lạc Y, ba nuôi vô cùng xấu hổ, từ nhỏ không thật sự làm hết chức trách của một người ba, đôi svowis con nghiêm khắc, không thế quan tâm chăm sóc tốt cho con, mong con đừng trách ta." Đỗ Hữ Vọng nhớ lại thời gian nuôi dưỡng Nhan Lạc Y, vô cùng tự trách.

"Không, ba nuôi, ba đối với con đã là ân trọng như núi, con vẫn còn chưa báo hiếu người, người nhất định phải khỏe lại."

Độ Hữu Vọng thở dài, nhìn đến con trai, "Tử Dương, con phải nghe lời chị con, về sau, hai đứa phải chăm sóc cho nhau, giúp đỡ lẫn nhau."

"Con biết rồi, ba đừng nói nữa, người nghỉ ngơi đi!" Nhan Tử Dương hút mũi, không muốn nghe ông sắp xếp chuyện sau này.

Đỗ Hữu Vọng đem những lời muốn nói đều nói xong, ông hướng Nhan Lạc Y nói, "Lạc Y, đồng ý với ta, chăm sóc tốt cho Tử Dương, đào tạo nó thành tài, khiến nó trở thành một người có ích."

"Con sẽ, ba nuôi, con nhất định sẽ làm." Nhan Lạc Y nặng nề gật đầu, cô tất nhiên sẽ, nhất định sẽ làm.

Đỗ Hữu Vọng thật sự mệt rồi, ông nghe thấy Nhan Lạc Y cam đoan, ông liền biết, có Nhan Lạc Y ở đây, Tử Dương sẽ có có chỗ dựa rồi, ông cũng thỏa mãn rồi.

Đỗ Hữu Vọng đã ngủ, Nhan Tử Dương ở đó bồi ông, Nhan Lạc Y thấy Phan Lê Hân đứng ngoài cửa sổ, cô đem theo vành mắt ửng đỏ đẩy cửa ra ngoài.

"Anh nếu bận việc, thì đi trước đi! Bọn em sẽ ở bên cạnh ba." Nhan Lạc Y lên tiếng, hắn mỗi ngày đều tới đây cùng họ vài tiếng.

Phan Lê Hân đúng là cần rời đi, hắn nhẹ nhàng lau khóe mắt cô,"Đừng khóc nữa, em cứ yên tâm ở cùng ba nuôi của em đi!"

"Vâng!" Nhan Lạc Y gật đầu, Phan Lê Hân đau lòng nhìn cô, vài giây sau hắn liền quay người đem theo hai vệ sĩ đi mất.

Đảo mắt đã qua được một ngày, tinh thần của Đỗ Hữu Vọng vẫn rất kém, phần lớn thời gian đều rơi vào trạng thái mê man, lúc tỉnh lại, Nhan Tử Dương đều gắng sức cùng ông nói chuyện, Nhan Lạc Ý phần lớn thời gian đều ở bên cạnh lặng lẽ gạt nước mắt.

Chạng vạng, trong phủ tổng thống, trong lịch trình của Phan Lê Hân đã sớm sắp xếp một chuyến viếng thăm nước ngoài, thời gian trong vòng một tuần.

Phan Lê Hân gọi Tần Chính, "Đem thời gian rút ngắn xuống còn khoảng ba ngày thôi! Cố gắng mau chóng về nước."

Tần Chính gật đầu,"Vâng, tôi sẽ tận lực rút ngắn hành trình, máy bay đã chuẩn bị xong, chúng ta có thể đi rồi."

Phan Lê Hân cầm lấy điện thoại, nhấn số của Nhan Lạc Y.

Nhan Lạc Y cảm nhận được điện thoại rung, liền cầm điện thoại ra khỏi phòng bệnh, xem số điện thoại gọi đến, cô dịu dàng nghe máy,"A lô."

"Lạc Y, anh phải đi công tác, chắc phải mấy ngày mới quay lại, anh sẽ thông báo với bệnh viện, hết sức chăm sóc ba nuôi em, em cố gắng cùng ông ấy vượt qua đoạn thời gian còn lại, có chuyện gì thì gọi cho anh." Giọng nói của Phan Lê Hân mang theo vài tia làm ổn định lòng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.