Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1357



"Vì mệnh cách của cô phạm phải mệnh sát cô tinh, cô là một người số khổ."

Trái tim Nhan Lạc Y lập tức bị kéo lên, cô liền hỏi vội: "Là ý gì?"

"Ý là, bên cạnh cô, tất cả những người thân thiết với cô đều sẽ rời bỏ cô mà đi, bất luận là cách nào, cô sinh ra mang theo vận hạn không lành."

"Đại sư, ông có xem sai không vậy! Bạn tôi vô cùng may mắn, cô ấy cũng rất lạc quan, lại xinh đẹp tài giỏi!" Bạch Trân ở bên cạnh vội vàng nói thay cho Nhan Lạc Y.

Sắc mặt của Nhan Lạc Y dưới ánh đèn mờ ảo vẫn có thể nhìn ra đã tái nhợt, trong ánh mắt cô thấp thoáng khổ đau, cô cắn chặt môi, giống như đang phải chịu đựng điều gì đó.

"Đại sự, tiền ở đây, chúng tôi không xem nữa!" Bạch Trân nói xong liền kéo Nhan Lạc Y dậy, "đi thôi Lạc Y."

Nhan Lạc Y bị Bạch Trân kéo ra ngoài, sau lưng là giọng của thầy bói, ông lầm bẩm nói: "Tôi còn chưa nói hết mà! Cô bé này, nhân duyên sau này rất không đơn giản!"

Nhan Lạc Y không nghe thấy câu nói sau cùng của thầy bói, khi cô được Bạch Trân kéo ra ngoài, sắc mặt cô nhợt nhạt, cả người đờ đẫn.

"Lạc Y, cậu tuyệt đối đừng tin lời ông ta nói! Vừa nãy ông ta xem cho mình không chuẩn đâu, thật đấy, đừng tin."

Nhưng chuẩn hay không trong lòng Nhan Lạc Y tự biết, bên cạnh cô chỉ cần là người yêu cô, người thân của cô đều sẽ rời xa thế giới này, lẽ nào đều là vì cô sao? Đều là vì cô đã mang lại vận hạn cho họ sao?

"Lạc Y, cậu đừng làm mình sợ hãi! Cậu tin thật sao! Đừng tin!" Bạch Trân vô cùng hối hận, cô không nên kéo cô ấy cùng đi xem bói.

Nhan Lạc Y lắc đầu nói, "Có lẽ ông ta nói đúng, mình là người không lành."

"Sao cậu lại có thể không lành chứ! Cậu là người tốt!"

Nhan Lạc Y ngẩng đầu, trong đầu xuất hiện hình bóng của Phan Lê Hân, đồng thời cũng nhớ tới lời thầy bói nói, chỉ cần yêu cô, thân cận với cô đều sẽ phải rời xa.

Bây giờ thực tế chứng minh, những người ở bên cô đều đã rời đi, ngay cả em trai Nhan Tử Dương, cũng suýt chút nữa bị tai nạn ô tô trọng thương.

Tất cả những điều này, lúc này đều đổ dồn lên người Nhan Lạc Y, là vận mệnh mà cô mang lại cho họ.

"Lạc Y, đi, chúng mình đi dạo phố, đừng buồn nữa, không phải cậu vẫn còn cha nuôi? Còn em trai sao?"

Nhan Lạc Y còn chưa nói vớicô tin cha nuôi mình qua đời, nên cô nói: "Cha mình đi rồi."

"Đi rồi! Đi đâu?" Bạch Trân nói xong lập tức bịt miệng, mở tròn mắt: "Ý cậu là bác ấy mất rồi?"

Nhan Lạc Y gật đầu, "Mất một tháng trước rồi, ung thư dạ dày giai đoạn cuối."

Bạch Trân nhìn cô, nhất thời không biết nên an ủi thế nào, chỉ vỗ vai cô nói: "Chia buồn với cậu."

Sau đó hai người đi dạo phố, tới nhà hàng mà họ thích trước đây ăn một bữa cơm, tám giờ tối, hai người chia tay về nhà.

Nhan Lạc Y bước về trên đường, trong cảnh sắc tươi đẹp, khắp người cô bao phủ bởi một không khí đau thương, lời thầy bói nói giống như một đạo ma chú, cử lẩn quất mãi trong đầu cô, mỗi lúc một siết chặt.

Khiến cô nhắm mắt lại sẽ nghe thấy lời ông ta nói.

Những người yêu cô, người thân của cô cuối cùng sẽ rời bỏ cô mà đi.

Anh thì sao? Trái tim Nhan Lạc Y giống như bị cái gì đó bóp chặt, nếu anh yêu cô, có khi nào cũng sẽ như vậy?

Không, không...Nhan Lạc Y lắc đầu, cô thà để mình phải xuống mười tám tầng địa ngục cũng không muốn để anh xảy ra chuyện.

Nhan Lạc Y nhắm mắt, nước mắt giàn dụa mờ nhạt tầm nhìn, lúc này điện thoại của cô đổ chuông, cô vội vàng lấy điện thoại từ trong túi ra, là Phan Lê Hân gọi tới.

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng để mình có thể nở nụ cười bình thường: "Alo!"

"Em ra ngoài sao?" Đầu bên kia giọng nam trầm lên tiếng hỏi.

Nhan Lạc Y lập tức kinh ngạc hỏi lại: "Anh tới nhà em rồi sao?"

"Vừa tới cửa, nhìn thấy trong nhà em không bật đèn."

"Em cũng đang trong tiểu khu, em về liền, anh đợi em một lát, hoặc anh cứ vào nhà trước đi!" Nhan Lạc Y bất giác bước nhanh, đi về hướng nhà mình.

Khi cô về tới nhà thì nhìn thấy dưới bóng cây xum xuê là đoàn xe của anh, còn có cả vệ sĩ đứng ở những chỗ khuất, lúc nào cũng quan sát động tĩnh xung quanh.

Lúc này, cô nhìn thấy có một bóng người bước xuống từ trong xe, tim cô lập tức đập liên hồi, thì ra anh vẫn còn ngồi trong xe.

Phan Lê Hân di chuyển, vệ sĩ xung quanh anh cũng lập tức đi theo, bảo vệ anh ở giữa.

Phan Lê Hân đứng ở cửa, để vệ sĩ phân tán ra xung quanh, anh và Nhan Lạc Y đi vào trong đại sảnh.

"Em đi đâu vậy?" Phan Lê Hân ngồi xuống sofa, tò mò hỏi một câu.

"Em hẹn bạn đi dạo, ăn một bữa cơm." Nhan Lạc Y vừa nói vừa đi rửa cốc, rót cho anh một cốc nước, cô đứng ở bên cạnh cảm giác khóe mắt cay cay.

Rót hai cốc nước mang ra, Phan Lê Hân đưa tay cầm lấy, ánh mắt lấp lánh quan sát cô: "Gặp chuyện gì không vui sao?"

Nhan Lạc Y mặc dù cố gắng giả vờ như không có chuyện gì, nhưng Phan Lê Hân là người từng trải, sao cô có thể che giấu.

Nhan Lạc Y hơi giật mình, cô vội vàng nói dối: "Không, có lẽ là do ngủ không được ngon giấc."

Phan Lê Hân quan tâm hỏi: "Tại sao lại ngủ không ngon? Vẫn đau lòng vì chuyện cha nuôi của em qua đời sao?"

Nhan Lạc Y gật đầu, cũng chỉ có nguyên nhân này mà thôi.

"Em yên tâm đi, từ nay về sau, người nhà của anh cũng là người nhà của em, anh sẽ luôn ở bên cạnh em, chăm sóc cho em, bảo vệ em, không để em bị bất cứ tổn thương nào cả." Phan Lê Hân an ủi cô, tưởng rằng cô thiếu đi cảm giác an toàn.

Có điều lời anh nói càng khiến Nhan Lạc Y giống như bị kim đâm, hơi thở của cô trở nên gấp gáp, cô từ chối trong nội tâm, đừng, đừng lại gần cô tới vậy, cô là người không lành.

"Gần đây anh rất bận phải không?" Nhan Lạc Y cúi đầu, che giấu tình cảm trong mắt.

"Nói với em một việc, tuần sau anh sẽ thăng nhiệm lên chức vị tổng thống." Phan Lê Hân khẽ nói.

Nhan Lạc Y liền kinh ngạc mở tròn mắt, ánh mắt sững sờ nhìn anh: "Chức vị tổng thống?"

Phan Lê Hân khẽ gật đầu mỉm cười: "Ừ!"

Nhan Lạc Y nhìn anh, thực ra anh nỗ lực như vậy, ưu tú như vậy, anh có thể ngồi vào vị trí đó.

Nhưng đồng thời, chức vị của anh quá cao, khoảng cách giữa họ quá lớn, cô bình thường như vậy, lại là người không lành, còn anh là tổng thống cao quý, giữa họ là vô vàn rào cản ngăn cách.

Có có cảm giác không xứng với anh, bên cạnh anh cần có cô gái xuất sắc hơn.

"Không chúc mừng anh sao?" Phan Lê Hân đang đợi câu nói này của cô nhưng không thấy cô nói gì, đành phải tự hỏi.

Nhan Lạc Y lập tức bừng tỉnh, cười nói: "Chúc mừng anh, Lê Hân."

Nụ cười này là cô thực sự vui mừng cho anh.

Phan Lê Hân giơ tay về phía cô: "Lại đây."

Nhan Lạc Y ngoan ngoãn bước tới bên anh, Phan Lê Hân kéo tay cô, giật nhẹ, Nhan Lạc Y liền ngồi xuống đùi anh, cô có chút lo lắng, xấu hổ nhìn người đàn ông đang ở trước mặt.

"Sau này vinh dự của anh sẽ chia sẻ cũng em, em sẽ là phu nhân tổng thống tương lai." Phan Lê Hân nói thẳng, ánh mắt nặng tình.

Ánh mắt Nhan Lạc Y vô cùng ngạc nhiên, hoảng hốt, đồng thời tâm trạng còn có chút sợ hãi bất an.

Phan Lê Hân tưởng rằng cô giật mình ngạc nhiên, anh liền đưa tay vuốt ve má cô: "Sao vậy? Em là vui mừng hay căng thẳng vậy?"

Nhan Lạc Y lập tức đứng bật dậy khỏi đùi anh, bối rồi xoắn hai tay vào nhau nói: "Anh Lê Hân, em... em vẫn chưa chuẩn bị tinh thần xong."

Phan Lê Hân hơi sững người, thân phận của anh mang lại cho cô quá nhiều áp lực.

Anh đứng dậy bước tới bên cô, nắm chặt lấy hai tay cô, dịu dàng nhìn cô nói: "Lạc Y, đừng lo lắng, bất luận anh ở địa vị cao thế nào, tình cảm anh dành cho em vẫn không bao giờ thay đổi."

Nhan Lạc Y cắn chặt môi, bây giờ cô đang sợ hãi không phải thân phận cách biệt mà là vì sợ cô sẽ mang lại tai họa cho anh.

Anh là một người đàn ông tốt, cả nước này cần có anh, cô không thể để anh xảy ra chuyện.

"Ý của anh em hiểu, nhưng em, em sợ không xứng với anh!" Nhan Lạc Y ngẩng dầu, ánh mắt ánh lên sự giằng xé.

Phan Lê Hân đột nhiên cảm thấy rằng lúc này nhiều lời cũng là vô ích, anh chỉ cần làm theo con tim, tay anh giữ chặt lấy gáy cô, môi chuẩn xác hôn lên môi hồng của cô.

Anh phải dùng hành động để chứng minh, tình yêu của anh đối với cô không phải thân phận có thể ngăn cách. Đầu Nhan Lạc Y trống trơn, mắt mở tròn cảm nhận sự cuồng nhiệt của anh, và cô không thể từ chối, vì anh là người cô khao khát, sao cô có thể đẩy anh ra.

Nhưng... đầu óc cô rối bời, nụ hôn của anh không cho cô có không gian suy nghĩ, bá đạo chiếm cứ trái tim cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.