Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1380



Bên trong phủ tổng thống yên tĩnh, không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ sự quấy nhiễu nào của thế giới bên ngoài, Nhan Lạc Y ăn bữa tối xong liền quay trở về phòng khách đợi người đàn ông đi ra ngoài vẫn chưa về.

Thời gian cứ trôi qua từng chút một nhưng nội tâm của cô lại vô cùng bình tĩnh, cô cầm sách lên đọc một lúc nhưng ngập tràn trong đầu lại là hình bóng của anh.

Vẻ đẹp trai ngút ngàn trên khán đài của anh ngày hôm nay, ánh của mắt anh, nụ hôn của anh, mọi thứ của anh đều đang mạnh mẽ chiếm giữ toàn bộ tâm trí cô.

Khoảng chín giờ, Nhan Lạc Y nghe thấy bên ngoài có tiếng xe vọng vào, trong lòng cô không giấu nổi sự vui mừng, anh về rồi sao?

Cô bước tới cửa, đứng dưới ánh đèn ở ngoài hành lang nhìn người đàn ông đang sải bước đi đến trong bóng tối, trên người anh khoác một chiếc áo măng tô, bước chân trầm ổn mà lại tràn trề sinh lực. Nhan Lạc Y ở trong sảnh lớn với nhiệt độ vô cùng ấm áp, vậy mà ra khỏi sảnh lại là nhiệt độ chỉ khoảng năm sáu độ, cô lập tức cảm thấy rùng hết cả mình.

Nhưng cô không muốn đi vào, cô muốn đứng ở đây chờ anh.

Phan Lê Hân nhìn người con gái mảnh dẻ đang đứng đợi trước cửa, bước chân của anh lại càng rảo bước nhanh hơn, anh lấy chiếc áo khoác trên người mình ra khoác lên cho cô rồi ôm cô vào lòng.

“Sao em lại đứng đợi ở đây?”

“Em không lạnh.” Nhan Lạc Y ngẩng nụ cười tươi rạng rỡ lên, cười hì hì.

Thế nhưng Phan Lê Hân lại thấy xót cô lắm, anh ôm cô đi vào trong sảnh lớn, đôi tay nhỏ của Nhan Lạc Y đã lạnh như băng rồi.

“Anh bận xong chưa?” Nhan Lạc Y hỏi anh, cô cũng hy vọng là hôm nay anh có thể được nghỉ ngơi tử tế.

“Ừm! Cơ bản là xong xuôi hết rồi.”

“Vậy tối nay nghỉ sớm nhé!” Nhan Lạc Y quan tâm nói, trông mắt của người đàn ông này tuy vẫn vô cùng minh mẫn tinh tường nhưng cũng có vài tia máu đỏ vằn lên, rõ ràng là anh rất mệt rồi.

Ánh mất Phan Lê Hân không giấu nổi ẩn ý sâu xa: “Nghỉ ngơi cùng anh nhé?”

Nhan Lạc Y chạm phải đôi mắt đầy hàm ý của anh, cô lập tức xấu hổ cắn lấy bờ môi đỏ mọng rồi gật đầu đồng ý: “Vâng ạ.”

Phan Lê Hân đưa tay dắt cô lên lầu, Nhan Lạc Y ngoan ngoãn đi theo anh.

Về tới phòng, Nhan Lạc Y nói với anh: “Em về phòng tắm rồi qua nhé.”

“Ừ, anh chờ em.” Phan Lê Hân gật gật đầu.

Hai mươi phút sau, Nhan Lạc Y khoác lên mình một cái áo choàng ngủ, còn bên trong cô mặc một bộ đồ bằng lụa màu hồng xanh.

Phan Lê Hân đã tắm xong, anh đứng ở trước cửa sổ chạm đất, rót sẵn ra hai ly rượu vang trước khi ngủ.

Trái tim Nhan Lạc Y khẽ lay động, ở trong cảnh đêm này, đây là một cảnh lãng mạn và ấm áp khó mà diễn tả nổi.

“Em qua đây, đây là cái mà em thích uống.” Phan Lê Hân nói với cô.

Nhan Lạc Y nhớ lại chuyện lần trước mình uống rượu say rồi làm càn, có điều, trước mặt anh cô cũng không sợ mình sẽ làm bừa, bởi cô đang thiếu một cái dũng khi để làm càn với anh đây!

Nhan Lạc Y cười đi tới, cô nhấc ly rượu vang lên cụng ly với anh, Phan Lê Hân nheo mắt cười nhìn cô: “Đừng uống nhiều quá nhé.”

Khuôn mặt của Nhan Lạc Y đỏ bừng.

Sau khi Nhan Lạc Y uống xong cô lại cảm thấy cái này rất ngon, cô đưa ly ra nói với người đàn ông này: “Rót cho em thêm nửa ly nữa được không?”

Phan Lê Hân cười rồi đưa tay ra rót cho cô, Nhan Lạc Y cầm ly rượu bước tới trước cửa sổ kính chạm sàn, tận hưởng ánh đèn lấp lánh của thành phố ở phía xa, thưởng thức rượu vang, đằng sau lại là người đàn ông cô yêu nhất, cuộc sống này quả thật có lẽ là hoàn hảo lắm rồi!

Nhan Lạc Y cứ uống rồi lại uống, đột nhiên một vòng tay săn chắc ôm lấy cô từ phía sau, hơi thở của Nhan Lạc Y dần trở nên gấp gáp.

Ly rượu vang trong tay cô cũng thấy đáy rồi, người đàn ông khẽ cười rồi lấy ra khỏi tay cô đặt lên cái bàn bên cạnh, hương rượu trên người Nhan Lạc Y khiến trái tim của người đàn ông này cảm thấy xao xuyến. Tối nay, anh có thể cảm nhận được hơi thở mà cô gái này bộc lộ ra, còn anh thì cũng đã đợi quá lâu rồi.

Nhan Lạc Y khẽ cắn môi, khi người đàn ông này khẽ xoay bờ vai cô lại, cô tựa như một đoá hoa hồng đang e ấp khẽ hé, khiến người đàn ông ngửi thấy mùi hương cũng đã say đắm. “Lạc Y…” Giọng nói của người đàn ông có chút khản lại.

Nhan Lạc Y bạo dạn ngẩng đầu lên, hàng mi cong của cô khẽ chớp, trong ánh mắt cô đã có câu trả lời cho anh.

Cô bằng lòng đêm nay trở thành người phụ nữ của anh.

Hơi thở của Phan Lê Hân có chút hổn hển, anh đã phải nhịn quá lâu, chờ đợi quá lâu, nhưng đến khi thật sự có được cô thì anh lại trở nên vô cùng cẩn thận.

Tuy anh mới chỉ quen cô chưa tới nửa năm, nhưng mười mấy năm trước anh đã đi tìm cô rồi, tựa như đã chờ đợi một thế kỷ thì ông trời mới đưa cô tới trước mặt anh.

Khoảnh khắc này, người con gái này đối với anh chính là thần thánh.

Nhan Lạc Y nhắm hờ mắt lại, cảm nhận lấy nụ hôn dịu dàng của người đàn ông đang khẽ đặt xuống.

Vào lúc sáng tinh mơ, Nhan Lạc Y cảm nhận được một nụ hôn khẽ đặt lên tránh mình, cô mở mắt ra liền nhìn thấy một người đàn ông đang mặc y phục chỉnh tề ngồi trên giường, anh đang cúi người xuống đặt một nụ hôn lên trán cô.

Cô lập tức xấu hổ đỏ bừng mặt lên, mọi thứ tối qua quay lại như phim vậy.

“Sao anh dậy sớm vậy?” Nhan Lạc Y ngại ngùng hỏi anh.

“Anh còn phải làm việc, em ngủ thêm lúc nữa đi, bữa sáng anh sẽ bảo người đem tới, em ăn ở nhà nhé.” Phan Lê Hân đưa tay ra khẽ vén mái tóc cô, khi anh đang định đi thì Nhan Lạc Y vội đưa tay ra nắm chặt lấy tay anh, có chút lưu luyến không nỡ rời.

Phan Lê Hân lập tức cúi người xuống nhìn ngắm cô, cười hỏi: “Em sao thế? Không nỡ để anh đi sao?”

“Buổi trưa anh có về ăn cơm không?” Nhan Lạc Y tìm một cái cớ để kéo anh lại.

“Ừm, anh có về.” Phan Lê Hân cúi người xuống, lại hôn một cái an ủi cô: “Đợi anh về nhé.”

“Vâng ạ.” Nhan Lạc Y mãn nguyện buông tay ra rồi đưa cánh tay mảnh dẻ rụt vào trong chăn.

Trong chăn vẫn còn nhiệt độ của người đàn ông này, vô cùng ấm áp, cô tưởng như là mình có thể nằm như vậy cả ngày.

Phan Lê Hân đi khỏi, Nhan Lạc Y cứ tưởng mình có thể ngủ tiếp được nhưng không lại không tài nào ngủ được nữa.

Buổi trưa, quả nhiên anh về rồi, ở trong phòng ăn, Nhan Lạc Y không có cách nào nhìn thẳng vào ánh mắt anh bởi nhìn bộ trang phục trên người anh và cả thần thái thoát tục của anh nữa, cô không cách nào liên tưởng được với anh của buổi tối qua.

“Lạc Y, em muốn lúc nào đi đăng ký?” Phan Lê Hân mở miệng hỏi rất tự nhiên, tựa như chuyện này đối với anh mà nói là một chuyện hết sức hiển nhiên vậy.

Nhan Lạc Y ngây ra ngẩng đầu lên: “Đăng ký? Đăng ký kết hôn sao?”

Phan Lê Hân nhìn dáng vẻ kinh ngạc của cô bất giác bật cười: “Đúng vậy, đăng ký kết hôn.”

“Ựa! Cái này… Liệu có phải nhanh quá không.” Nhan Lạc Y cảm thấy bản thân vẫn chưa có sự chuẩn bị tâm lý.

Phan Lê Hân lấy một chiếc hộp nhung màu vàng từ trong túi ra đẩy tới trước mặt cô: “Cái này, anh chuẩn bị từ rất lâu rồi.”

Nhan Lạc Y nhìn cái hộp nhẫn kim cương này, trong lòng cô vô cùng cảm động, đến ngay cả cái này anh cũng đã chuẩn bị sẵn rồi sao?

“Mở ra xem xem em có thích không.” Phan Lê Hân nói với cô.

Nhan Lạc Y đưa tay mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn kim cương tuyệt đẹp đang nằm yên tĩnh ở đó, đối với cô mà nói thì chỉ là cái anh tặng cô đều thích.

“Em thích không?” Phan Lê Hân trầm giọng hỏi.

“Em thích lắm!” Nhan Lạc Y gật gật đầu rồi cầm nhẫn lên đeo vào ngón áp út, kích thước vừa xinh.

Ánh nắng của buổi trưa chiếu vào viên kim cương lấp lánh những tia sáng bảy màu, ngón tay trắng ngần lại mảnh dẻ của Nhan Lạc Y đeo lên chiếc nhẫn kim cương này quả là một bức hoạ mê hồn.

“Em… Em quên mất sổ hộ khẩu của em ở đâu rồi.” Nhan Lạc Y bây giờ mới nghĩ kỹ lại, lần trước khi thu dọn di vật của nghĩa phụ, bởi quá nhiều đồ nên nhất thời cô không cách nào nhớ ra chính xác được để sổ hộ khẩu ở đâu.

Người đàn ông ngồi đối diện an ủi nói: “Không sao đâu.”

“Để em về tìm thử xem.” Nhan Lạc Y cảm thấy sốt sắng.

Người đàn ông không kìm nổi bật cười nhìn cô: “Không cần tìm nữa, chỉ cần em đồng ý thì bất cứ lúc nào cũng có thể nhập vào sổ hộ khẩu của nhà anh.”

Nhan Lạc Y nghe xong mới lập tức nhớ ra thân phận của người đàn ông trước mắt, cô bất giác cười ngốc nghếch một cái: “Ồ! Vâng ạ!”

Phan Lê Hân nghiêm túc nói: “Em thật sự nghĩ kỹ rồi chứ? Em muốn gả cho anh không?”

Nhan Lạc Y không kiềm được trêu anh một câu: “Em có thể không gả không?”

Người đàn ông này lập tức bá đạo nói: “Không được.”

Trong long Nhan Lạc Y cảm thấy ngọt ngào: “Được thôi! Vậy em gả cho anh.”

Câu này trả lời rất thật long.

Buổi chiều, điện thoại của Nhan Lạc Y nhận được tin nhắn, cô mở ra xem, là một bức ảnh, tên của cô được in vào trong sổ hộ khẩu của Phan trạch.

Cô ôm điện thoại cười tủm tỉm cả ngày.

Buổi chiều tối, Phan Lê hân từ văn phòng về đón cô cùng về Phan trạch ăn cơm.

Hôm nay sổ hộ khẩu của Liễu phu nhân bị Tần Chính mượn đi một lúc, khi Tần Chính cầm về thì bà liền nhìn thấy trang cuối cùng của quyển hộ khẩu rõ ràng them một cái tên, là Nhan Lạc Y.

Bà vô cùng vui sướng, hòn đá trong lòng cuối cùng cũng hạ xuống rồi, không ngờ là chuyện tình cảm của con trai và Nhan Lạc Y đã có một kết cục viên mãn, điều này thật sự khiến bà thở phào nhẹ nhõm, cũng không còn lo lắng con trái lớn tuổi bị chê bai nữa rồi.

Như vậy thì bà cũng có thể ăn nói với tỷ muội tốt của mình rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.