Nhan Lạc Y thấy em trai đã phát hiện ra, cô cũng giơ bàn tay lên một cách hết sức tự nhiên rồi nở nụ cười: “Chị đang định nói với em một tin tốt lành đây! Chị kết hôn rồi.”
Nhan Tử Dương đang uống nước thì bị giật mình sặc nước, anh vỗ vỗ ngực, không dám tin vào sự thật quay sang nhìn chị gái, Lôi ở bên cạnh cũng nhận được sự đả kích nặng nề, anh nhìn vào cái nhẫn của Nhan Lạc Y, cũng không dám tin rằng trong thời gian vẻn vẹn có mười ngày mà Nhan Lạc Y đã kết hôn rồi.
“Lạc Y, em thật sự đã kết hôn rồi sao?” Lôi không dám tin vào mắt mình xác nhận lại.
Nhan Tử Dương ở đối diện cũng đã hoàn hồn, anh vô cùng ngạc nhiên: “Chị à, chị đùa cái gì vậy, vậy anh rể em là…”
Ánh mắt Nhan Lạc Y có chút lo ngại nhìn sang em trai, cô cũng không muốn để Lôi biết được mình đã được gả cho Phan Lê Hân, ít nhất thì khi nói ra sẽ khiến người khác bị bất ngờ.
Nhan Tử Dương nhận thấy ánh mắt của Nhan Lạc Y, đáy mắt anh lại càng kinh ngạc bội phần: “Là anh ta sao?”
Anh rể của anh không phải là vị tổng thống vừa nhậm chức đó chứ!
Nhan Lạc Y cười gật gật đầu, ánh mắt không giấu nổi sự hạnh phúc ngọt ngào, Nhan Tử Dương lập tức cảm thấy vui sướng: “Chị à, chuyện lớn như vậy mà sao bây giờ chị mới nói cho em biết chứ!”
“Thì cũng mới xảy ra mấy hôm nay thôi, chị đang định tìm cơ hội nối với em thì em đã về nước rồi.” Nhan Lạc Y có chút áy náy nói.
Ánh mắt Lôi có chút hụt hẫng, có điều anh nhìn thấy biểu cảm hạnh phúc trên khuôn mặt của Lạc Y thì từ tận đáy lòng anh cũng thấy mừng thay cho cô: “Lạc Y, chúc mừng em.”
“Cám ơn anh.” Nhan Lạc Y cảm kích chân thành nói.
Nhan Tử Dương cũng hiểu rằng chuyện này cần phải giữ bí mật, anh tạm thời không nhắc đến chuyện này trước mặt Lôi, anh chỉ là cảm thấy vui mừng thay cho Nhan Lạc Y, cô có thể có được hạnh phúc cũng là chuyện mà anh hy vọng được nhìn thấy nhất.
Trong lúc Lôi đứng ở sau, ánh mắt cứ nhìn vào Nhan Lạc Y liền lộ ra một thứ tình cảm khác, thuần tuý coi cô làm bạn.
Khoảng bảy giờ ba mươi phút, một đoàn xe kín đáo dừng ở bên cạnh đài phun nước cạnh khách sạn, một đoàn xe đen tuyền đều là đoàn xe của vệ sĩ vây lấy một chiếc xe con màu đen ở giữa.
Trên băng ghế sau, ánh mắt của Phan Lê hân vừa hay có thể nhìn thấy cửa ra vào của khách sạn, anh không gọi điện thoại giục Nhan Lạc Y ra mà kiên nhẫn đợi cô xuất hiện.
Lúc này, trên bàn ăn, ba người Nhan Lạc Y ăn cũng hòm hòm rồi, Nhan Lạc Y nhìn đồng hồ, cô cũng phải đi về rồi.
“Tử Dương, lát nữa em cứ chơi cùng với Lôi nhé! Có thể chị không có thời gian rồi.” Nhan Lạc Y nói với em trai.
“Chị à, em biết rồi, chị cứ yên tâm đi!” Nhan Tử Dương cười nói.
Nhan Tử Dương và Lôi tiễn Nhan Lạc Y tới tận cửa, khi ra ngoài, nội tâm của Lôi hôm nay chịu sự đả kích rất lớn, anh thật sự rất thích Nhan Lạc Y, anh nghĩ, hôm nay tạm biệt có lẽ sau này cũng chẳng còn cơ hội gặp mặt nữa rồi.
Anh không muốn bản thân để lại bất cứ luyến tiếc nào nên có chút kích động gọi Nhan Lạc Y lại.
“Lạc Y.”
Nhan Lạc Y quay đầu nhìn Lôi, đúng lúc này, Lôi đưa ra một thỉnh cầu. “Anh có thể ôm em một lúc được không?”
Anh sợ Nhan Lạc Y sẽ cự tuyệt mình nên vội cười nói: “Chỉ là cái ôm giữa bạn bè với nhau thôi, anh nghĩ sau này có lẽ chúng ta sẽ chẳng có cơ hội gặp lại nữa rồi.
Thỉnh cầu này của Lôi cũng không phải là quá đáng, dù gì cũng từng quen biết nhau, thêm vào đó là sự chăm sóc em trai cô nhiều năm nay, Nhan Lạc Y cười gật đầu: “Được chứ!”
Nói xong, cô giương cánh tay ra, Lôi cũng giương cánh tay ra ôm cô, Lôi đơn thuần chỉ là ôm lấy cô một cái rồi thả cô ra.
Thế nhưng cảnh này lại bị một người đàn ông nào đấy đang ngồi trên xe chờ đợi nhìn thấy hết rồi, hơi thở của Phan Lê Hân bỗng trở nên gấp gáp, ánh mắt anh dấy lên vẻ ghen tuông, khiến không khí của cả khoang xe trở nên lạnh lẽo thêm vài phần, đến ngay cả hai vệ sĩ ngồi ở ghế lái và ghế phụ cũng cảm thấy căng thẳng.
Nhan Lạc Y vẫy tay chào em trai và Lôi rồi bước về hướng xe của vệ sĩ, lúc này, vệ sĩ đẩy cửa bước xuống xe nghênh đón cô.
“Phu nhân, các hạ tới rồi, mời cô đi lối này.”
Nhan Lạc Y lập tức ngạc nhiên, cô nhìn về về đoàn xe phủ một màu đen tuyền, thật sự không ngờ rằng anh lại ở đây.
Dưới sự chỉ dẫn của vệ sĩ, Nhan Lạc Y bước tới một cái xe, vệ sĩ kéo cửa cho cô, trong khoang xe tăm tối, có một thân hình cao lớn đang ngồi ở trong.
Khi Nhan Lạc Y tiến vào, không khí trầm lắng của khoang xe đã biến mất, cô ngước mắt lên liền nhìn thấy một ánh mắt đang trìu mến nhìn mình.
“Sao anh lại tới vậy?” Trong long Nhan Lạc Y cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
Phan Lê Hân đưa tay ra, khẽ vuốt mái tóc mềm mượt như tơ của cô: “Cả ngày không gặp nên anh thấy nhớ em quá.”
Ánh mắt Nhan Lạc Y liếc ra ngoài cửa sổ, lập tức trái tim như nghẹt lại, góc độ này của anh vừa hay có thể nhìn thấy cảnh tượng trước cửa nhà hang, nếu như anh nãy giờ vẫn luôn ở đây.
Vậy thì, cái ôm ban nãy của cô và Lôi có phải anh đã thấy hết rồi không?
Nhan Lạc Y lập tức cảm thấy lo lắng, cô không kìm được lên tiếng giải thích hoảng loạn: “Cái đó, vừa rồi, vị đó đó là bạn của em trai em, anh ta tên là Lôi, chỉ là cái ôm giữa bạn bè bình thường thôi, anh đừng hiểu nhầm nhé!”
Phan Lê Hân nhìn bộ dạng hoang mang giải thích của cô thì sự ghen tuông ban nãy cũng đã tiêu tan, anh cong môi cười: “Em giải thích rồi là được.”
Nhan Lạc Y chớp chớp mắt, nghe ngữ khí của anh thì vừa rồi thật sự anh đã hiểu nhầm sao?”
“Anh ấy là bạn cùng phòng với em trai em, chăm sóc em trai em rất chu đáo, vì vậy mà em vô cùng cảm kích anh ta.”
Phan Lê Hân nhìn bộ dạng ngốc nghếch khi giải thích của cô, anh nắm lấy tay cô nói “Đừng lo lắng, anh không giận đâu.”
Nhan Lạc Y nhìn vào mắt anh, vẫn dịu dàng như vậy, thiết nghĩ chắc anh thật sự không nổi giận thì cô mới cảm thấy yên tâm.
“Chúng ta đi về thôi!” Nhan Lạc Y nói với anh.
“Tử Dương biết chuyện của em và anh chưa?”
Vừa rồi em đã nói với cậu ấy rồi, nhưng vẫn chưa nói rõ, đợi đến khi cậu ấy tiếp đón bạn xong thì em sẽ nói chuyện với cậu ấy sau.”
“Cũng được.” Phan Lê Hân gật gật đầu.
Nhan Lạc Y thật sự cảm thấy hơi mệt, nhưng tâm trạng của cô hôm nay rất tốt, lời nguyền bói toán kia đã tan biến, cô cảm thấy vô cùng yên lòng.
Phan Lê Hân ôm lấy cô, thơm lên mái tóc tơ của cô hỏi: “Em mệt không?”
“Ừm! Em cũng hơi mệt.”
“Vậy về nhà đi ngủ thôi, tối nay nghỉ sớm đi.” Phan Lê Hân khản tiếng nói, trong ngữ khí chỉ có ẩn ý mà chỉ cô mới nghe hiểu được.
Nhan Lạc Y hơi ngại ngùng vùi vào lòng anh, khẽ đáp một tiếng: “Vâng.”
Đêm đã khuya, bên ngoài cửa sổ đang là ngày xuân tháng tư, dạ sắc ưu mỹ, gió đêm cũng thổi tới hương hoa nồng nàn của buổi đêm.
Thổi vào tận trong phòng, thân thể của Nhan Lạc Y khẽ run lên, cô cảm thấy hơi lạnh.
Người đàn ông lập tức phát hiện ra được, cánh tay rắn chắc ôm cô gái đang cảm thấy mệt mỏi khắp mình mẩy này vào lòng, khiến cô có giấc ngủ say.
Sáng sớm.
Nhan lạc Y hỏi thăm tình hình của em trai, cậu ta đang đưa Lôi đi chơi một vài thắng cảnh ở gần đó, Lôi đặt vé máy bay tối mai sẽ bay về nước.
Nhan Lạc Y muốn bọn họ chơi thoải mái một chút, buổi chiều, Nhan Lạc Y cảm thấy hơi bí bách, cô muốn đi tìm Phan Lê Hân.
Cô gửi tin nhắn cho anh trước, hỏi anh xem hôm nay cô có thể qua với anh không.
Điện thoại của Phan Lê Hân lập tức gọi vào, giọng nói trầm khàn của anh lộ chút vui vẻ nói: “Em tới đây đi!”
Nhan Lạc Y có được sự cho phép của anh liền thay một bộ đồ công sở, bởi đi vào văn phòng của phủ tổng thống mặc đồ cô sở sẽ không bị người khác chú ý.
Nhan Lạc Y đeo thẻ thông hành trước ngực rồi bước về khu văn phòng tổng thống, Nhan Lạc Y cũng chỉ là ngẫu hứng đi thôi, cô vòng qua một con đường có ít người qua lại, cô nghĩ rằng ở đây cũng không có ai cả.
Cô bước qua khu vườn hoa, bỗng nhiên nhìn thấy trước mặt có một nhân viên đi tới, cô ngẩng đầu lên, cô gái trước mặt cuãng ngẩng đầu lên, ánh mắt hai người chạm vào nhau.
Nhan Lạc Y ngây người ra, cô gái đi tới cô có quen biết.
Còn nhìn thấy Nhan Lạc Y, ánh mắt của cô gái đối diện cũng dấy lên sự oán ghét, cô gái này không phải ai khác, chính là Lý Thuần Mỹ.
Từ lần trước bởi vì Nhan Lạc Y mà cô ta bị điều xuống bộ phận thực tập phía dưới thì cô ta đã vô cùng hận Nhan Lạc Y rồi.
Ngày hôm nay cô ta khó khăn lắm mới tìm được cơ hội tới đây để đưa tài liệu, cô ta không muốn rời đi nhanh như vậy nên cố ý đi loanh quanh ở nơi này, nghĩ bụng có thể gặp được Phan Lê Hân, không ngờ rằng lại gặp Nhan Lạc Y ở đây.
Cô nhìn bộ độ trên người Nhan Lạc Y, cổ đeo thẻ thông hành nên vẫn cứ ngỡ rằng Nhan Lạc Y vẫn làm nhân viên thực tập ở đây.
“Lý Thuần Mỹ, đã lâu không gặp.” Nhan Lạc Y chủ động chào hỏi, tuy rằng lúc trước phụ thân của Lý Thuần Mỹ tố cáo nghĩa phụ nhưng khi đó quả thực là cô cũng không thoát khỏi liên quan, vì vậy mà cô cũng không hề hận thù chuyện này.
Ánh mắt Lý Thuần Mỹ lập tức giận dữ trợn ngược lên: “Nhan Lạc Y, giả vờ giả vịt ít thôi, chẳng phải cô rất có bản lĩnh sao? Để tôi chống mắt lên xem cô có bản lĩnh được bao lâu.”
Lý Thuần Mỹ nhờ có mỗi quan hệ của phụ thân nên cô ta đã trở thành nhân viên chính thức, cô ta cảm thấy mình sống tốt hơn Nhan Lạc Y nhiều.