Ngay khi anh đang suy nghĩ thì ở cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân, anh nhìn ra thì thấy Dạ Nghiên Tịch đang cầm một chiếc khăn mặt bọc đá đưa cho anh: “Tự mình xoa đi!”
Trong lòng Phong Dạ Minh lập tức cảm thấy ấm áp, anh đưa tay nhận lấy, vừa xoa, vừa dùng ánh mắt thâm thúy nhìn Dạ Nghiên Tịch.
Dạ Nghiên Tịch bị anh nhìn chằm chằm, cô khó chịu lườm anh một cái: “Anh có thể nghiêm túc một chút không?”
“Ui... Cô ra tay nặng quá...” Cũng chỉ có ở trước mặt cô, Phong Dạ Minh mới biểu hiện giống như một thiếu niên.
“Đó cũng là do anh đáng bị, anh hoàn toàn có thể né tránh cú đám đó, nhưng ai bảo anh thất thần chứ?” Dạ Nghiên Tịch không thể đồng tình với anh.
Phong Dạ Minh cũng cười khổ, nếu quả thật anh sẽ phải chết trong tay phụ nữ thì nhất định người phụ nữ đó sẽ là Dạ Nghiên Tịch.
May mà anh và cô không phải kẻ thù.
“Đó là bởi vì cô rất quan trọng, rất đặc biệt với tôi.” Phong Dạ Minh trầm giọng nói.
Dạ Nghiên Tịch cúi đầu viết tài liệu, giả bộ không nghe thấy lời nói này.
Cô không muốn nói chuyện tình cảm.
“Hiện giờ nhiệm vụ quan trọng hơn, mời anh thu hồi lại cảm xúc cá nhân của mình.” Dạ Nghiên Tịch nói xong, cô đem một phần tư tài liệu ném qua bên chỗ anh: “Tốt nhất anh nên ghi nhớ những người này, đây đều là lính đánh thuê trong tay Hắc Xà, hơn nữa đám người này rất khó đối phó.”
“Chẳng trách cha cô để chúng ta tới đó tiếp viện, xem ra vụ án lần này không phải vụ án bình thường.”
“Vì sao anh lại bị điều đến làm cấp dưới của cha tôi? Anh phạm phải lỗi gì à?” Dạ Nghiên Tịch hiếu kì nhìn Phong Dạ Minh, thân phận của người đàn ông này không hề tầm thường chút nào.
“Hết cách rồi, người nhà của tôi không cho phép tôi sống trong bóng tối, bọn họ hi vọng tôi sớm được nhìn ánh sáng mặt trời, sống một cuộc sống chân thực...” Phong Dạ Minh nghĩ tới đây, trong lòng vô cùng phiền muộn.
“Ông của anh là Phong Tư Niên sao?” Dạ Nghiên Tịch cười hỏi.
Phong Dạ Minh không ngờ năng lực phán đoán của Dạ Nghiên Tịch lại mạnh như thế, trong tư liệu của anh vốn không có chút liên quan gì với nhà họ Phong, vậy mà cô cũng có thể đoán ra được.
“Sao cô biết được? Theo lí mà nói thì cô không có đặc quyền này, cô xem trộm của cha cô sao?”
Dạ Nghiên Tịch không ngờ cô lại bị anh vạch trần, đành cắn răng nói: “Lén xem trộm.”
“Nếu như cha cô kiểm tra lại camera thì nhất định sẽ biết cô xem trộm tư liệu mật của tôi, cô nói xem, liệu ông ấy có nghĩ cô thầm mến tôi không?”
Dạ Nghiên Tịch lườm anh, ánh mắt ý bảo tự mình soi gương lại đi.
Phong Dạ Minh lập tức cắn môi: “Tôi cũng đâu có kém cỏi như vậy…”
“Chuyện này không liên quan gì đến anh, hiện giờ tôi không có tâm trạng nói chuyện tình cảm, nếu như anh cô đơn quá thì có thể tìm người phụ nữ khác.” Dạ Nghiên Tịch dứt khoát.
Chẳng lẽ anh thích cô thì cô nhất định phải thích anh sao? Trên thế giới này làm gì có đạo lý như vậy? Không phải cô không thích anh, chỉ là cô không thích đến mức có thể cùng anh trò chuyện thân mật.
Cô thấy chuyện tình cảm yêu đương rất nhàm chán, cô quan tâm nhiều đến trách nhiệm và nhiệm vụ trong tay hơn.
Phong Dạ Minh lập tức phản bác: “Tôi không cô đơn, cho dù cô đơn thì tôi cũng không cần người phụ nữ khác.”
Dạ Nghiên Tịch liếc nhìn anh một cái: “Vậy thì ngoan ngoãn làm việc đi.”
Phong Dạ Minh lập tức cầm tài liệu, vừa lăn đá lên mặt vừa cẩn thận ghi nhớ.
Nhưng khi anh nhìn thấy gương mặt của một người đàn ông trong tài liệu thì sắc mặt lập tức thay đổi, trong mắt lóe ra ánh sáng của sự thù hận, khí tức quanh người anh khiến cho bầu không khí trong toàn bộ phòng làm việc dường như đóng băng lại.
Dạ Nghiên Tịch cảm nhận được, lập tức nhìn qua chỗ anh, cảm nhận được hàn ý trên thân người đàn ông này, cô đứng dậy đi tới bên cạnh anh, chỉ thấy ánh mắt của anh nhìn chằm chằm vào ảnh một lính đánh thuê người ngoại quốc. Đó là một người đàn ông đầy cơ bắp, ngoài ba mươi tuổi, cánh tay có đầy những hình xăm, trên trán có một vết sẹo, vừa nhìn đã biết là phần tử xấu.
“Anh quen hắn ta?” Dạ Nghiên Tịch nhẹ nhàng đặt tay lên vai Phong Dạ Minh, lặng lẽ an ủi.
Phong Dạ Minh nghiến răng: “Tôi từng có một chiến hữu chết trong tay hắn ta, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn, tôi đi tìm hắn ta khắp thế giới, không ngờ hắn ta lại làm thuộc hạ của Hắc Xà.”
Dạ Nghiên Tịch có thể hiểu được tình cảm anh em chiến hữu của anh, nhưng điều cô lo lắng chính là tình cảm sẽ khống chế sự lạnh lùng và lý trí của anh.
“Dạ Minh, anh bình tĩnh một chút, nhiệm vụ lần này chúng ta đối phó với Hắc Xà, chờ giải quyết xong Hắc Xà thì anh có thể tìm hắn ta báo thù, nhưng trước lúc đó thì anh phải tỉnh táo lại, không nên bị thù hận che mắt.”
Trong lòng Phong Dạ Minh tràn ngập lửa giận, nhưng khi nghe được Dạ Nghiên Tịch dịu dàng gọi hai chữ “Dạ Minh” thì dường như anh được uống thuốc an thần, tức giận nhanh chóng lui xuống. Vừa rồi anh thật sự bị cảm xúc tức giận của mình khống chế, che lấp lý trí.
Mà cô có thể khiến cho anh tỉnh táo lại từ trong cơn tức giận, giống như một con thú được vuốt ve an ủi vậy.
“Tôi không sao.” Phong Dạ Minh ngẩng đầu lên, nở nụ cười cảm ơn với cô.
Dạ Nghiên Tịch thấy cảm xúc của Phong Dạ Minh đã bình phục lại, cô nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình, lật xem tài liệu tóm tắt về người đàn ông kia, nghiên cứu kĩ càng.
Tư liệu truyền về chỉ có hạn, cho nên tư liệu về người đàn ông này chỉ có một dòng giới thiệu vắn tắt, nói rằng hắn hung bạo tàn nhẫn, đã gây ra không ít vụ án không phải tàn nhẫn ở mức bình thường, hắn còn là trọng phạm bị truy nã ở nhiều nước.
Trong lòng Dạ Nghiên Tịch khẽ căng thẳng, cô biết, Phong Dạ Minh sớm muộn gì cũng chống lại người đàn ông này, mà nhìn thể trạng và lệ khí của người đàn ông này, lo lắng của cô không khỏi tăng lên.
Giữa trưa, ăn cơm xong, mọi người lại họp một lần, thảo luận về tiến triển của vụ án. Sau khi biết được khách hàng có liên hệ với Hắc Xà thì mọi người đều sẵn sàng đi đến điểm gặp mặt giao dịch để hành động.
Đồng thời, cấp dưới của Hắc Xà cũng tham gia hành động, cảnh sát ra lệnh chú ý đặc biệt, không muốn bứt dây động rừng.
Thứ bọn họ muốn dẫn dụ chính là Hắc Xà…
Họp được một nửa, Chu đội trưởng đề nghị Phong Dạ Minh tiếp tục cải trang làm thiếu gia nhà giàu để ra mặt, nhưng ý kiến này lại bị Dạ Nghiên Tịch từ chối.
“Tôi không đồng ý, anh ấy không thể đi được!”
Phong Dạ Minh lập tức phản bác lại: “Tôi có thể đi, tôi vô cùng vui lòng tiếp nhận nhiệm vụ này.”
Dạ Nghiên Tịch dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm anh: “Anh không thể đi, bởi vì thuộc hạ của Hắc Xà từng gặp anh, rất dễ bại lộ thân phận.”
Chu đội trưởng kinh ngạc nói: “Dạ Minh, cậu đã từng giao thủ với người của Hắc Xà sao?”
“Không phải, một tên thuộc hạ mà Hắc Xà mới thu nạp đã từng giao thủ với tôi.” Phong Dạ Minh trầm giọng nói.
“Thì ra thế, vậy thì cậu không thể cải trang tham gia được rồi.”
“Tôi có thể!” Dạ Nghiên Tịch lập tức lên tiếng: “Tôi chưa từng tham gia vào những hành động lần trước của mọi người cho nên mặt tôi rất lạ, không dễ nhận ra.”
“Không được!” Phong Dạ Minh lập tức phản đối.
“Vì sao không được?”
“Bởi vì cô là phụ nữ.” Phong Dạ Minh nghiến răng nói.
Dạ Nghiên Tịch không vui: “Anh xem thường phụ nữ sao?”
“Không phải, chỉ là tôi không muốn cô gặp nguy hiểm…” Phong Dạ Minh vội vã giải thích.
Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch hơi lóe sáng, cô không hề nhượng bộ: “Tôi tình nguyện tham gia nhiệm vụ lần này, bởi vì trước giờ tôi chưa từng sợ nguy hiểm.”
“Cô… tôi sẽ nói cho cha cô biết…” Phong Dạ Minh có chút luống cuống, tóm lại, anh không thể để cho cô đi nằm vùng được.
Dạ Nghiên Tịch trợn trừng mắt, lúc nào rồi mà người đàn ông còn giở thói trẻ con ra vậy?
Chu đội trưởng lập tức ngăn cản cuộc tranh luận của hai người: “Được rồi, hai người dừng lại đi, chúng ta bàn bạc lại, còn có rất nhiều ngày nữa mà…”
Ra khỏi phòng họp, Phong Dạ Minh nhìn chằm chằm Dạ Nghiên Tịch, giống như muốn nhìn thấu tâm tư của cô.
“Cô sẽ không thật sự đi nằm vùng chứ?” Phong Dạ Minh phát hiện anh vẫn không thể nhìn thấu cô.
Dạ Nghiên Tịch quay đầu sang: “Sao anh lại ngây thơ như vậy chứ? Lúc nãy đang họp đó, anh không sợ mọi người chê cười sao?”
Phong Dạ Minh bất đắc dĩ, nói: “Tôi cũng vì quá rối nên mới mất đi lý trí, tóm lại, cô không thể đi, cô căn bản không biết người cô phải đối mặt là ai đâu!”
“Anh không thể đi, nhưng bắt buộc phải có một người đi làm nhiệm vụ đó, sao lại không thể là tôi chứ?” Dạ Nghiên Tịch nhíu mày: “Ai cũng là bảo bối trong mắt cha mẹ, không thể bởi vì chức vụ của bố tôi cao hơn mà tôi có thể tự phụ, để mặc bọn họ dấn thân vào nguy hiểm được.”
Phong Dạ Minh nghe cô nói vậy, anh không phản bác được gì, nhưng trong lòng của anh rất hoảng loạn, anh nhìn chằm chằm Dạ Nghiên Tịch: “Trong lòng tôi cô cũng là bảo bối độc nhất vô nhị!”
Dạ Nghiên Tịch dừng chân lại, nhưng cũng không quay đầu, tiếp tục đi thẳng về phía trước, Phong Dạ Minh đứng sau lưng cô vô cùng luống cuống. Giờ này là giờ cơm trưa nên cả sở cảnh sát đều vắng vẻ.
Anh lập tức chế trụ tay cô lại, vừa đúng lúc bên cạnh có một bức tường, anh nhanh chóng đè vai cô áp vào tường, môi mỏng mạnh mẽ tấn công…
Đôi môi của anh hôn lên đôi môi đỏ mọng của Dạ Nghiên Tịch…
Dạ Nghiên Tịch duỗi tay ra theo bản năng, muốn đánh vào mặt của anh, nhưng khi cách mặt anh một đoạn thì tay cô lại dừng lại, bởi vì sáng nay mặt anh vừa bị thương, cô có chút không đành lòng.
Vì vậy, cô không đánh anh, mà cô đẩy anh ra: “Phong Dạ Minh, anh đùa đủ chưa?”
Phong Dạ Minh nhẹ lau bờ môi, sau khi nếm được hương vị ngọt ngào kia, anh không biết điểm dừng nữa: “Không đủ!”