Dạ Nghiên Tịch ngồi một mình trong trạm gác, ngoài cửa sổ hoàn toàn yên tĩnh, thỉnh thoảng có một chiếc xe đi qua, sau đó lại khôi phục lại trạng thái yên tĩnh.
Dạ Nghiên Tịch nhìn thời gian trên đồng hồ đeo tay, người đàn ông kia vẫn chưa trở về…
Anh đang làm gì? Người phụ nữ kia uống rượu say, dùng mắt thường cũng nhìn ra được cô ta là người vô cùng nhiệt tình phóng khoáng, nếu như cô ta yêu cầu anh đưa vào trong nhà…
Dạ Nghiên Tịch không biết bản thân còn có trí tưởng tượng tốt như vậy, bởi vì hiện giờ trong đầu cô đang hiện ra hình ảnh không dành cho thiếu nhi. Cô khẽ cắn môi, Phong Dạ Minh, hi vọng anh không phải là người đàn ông như thế…
Đang nghĩ ngợi, cô nghe được tiếng bước chân, giống như có người chạy tới, rất nhanh, bên tai cô vang lên tiếng đập cửa: “Dạ Nghiên Tịch, là tôi.”
Giọng đàn ông trầm thấp, không phải Phong Dạ Minh thì là ai?
Dạ Nghiên Tịch liếc mắt nhìn đồng hồ, thời gian tính từ lúc anh vừa đi tới giờ là hơn mười lăm phút, mà giờ này người đàn ông kia đã về tới đây, hơi thở hơi hỗn loạn, giống như vừa chạy như điên về đây vậy.
“Anh chạy về sao?” Dạ Nghiên Tịch nhìn anh.
“Vì sợ cô lo lắng, sợ cô hiểu lầm nên tôi lập tức chạy về…”
“Tôi hiểu lầm cái gì? Tôi lo lắng cái gì?” Dạ Nghiên Tịch giả vờ bình tĩnh, cầm cuốn sách lên đọc.
Phong Dạ Minh nhếch môi cười: “Sớm biết cô không lo lắng thì tôi nên đi lên nhà uống chén trà xong mới trở về.”
Ánh mắt Dạ Nghiên Tịch lập tức trừng lớn, trong ánh mắt có vài tia buồn bực, thật sự có chút giận dỗi.
Phong Dạ Minh cũng không phải người bình thường, anh có năng lực phán đoán tâm trạng của người khác. Vừa rồi, khi anh đồng ý đưa người phụ nữ kia về nhà thì anh đã bắt được ánh mắt của Dạ Nghiên Tịch, ánh mắt cô hơi tối lại, chứng tỏ cô rất để ý anh.
Phong Dạ Minh lập tức thay bản thân mình giải thích: “Tin tưởng tôi, tôi không phải người đàn ông như cô nghĩ, năng lực kìm chế của tôi đã được trải qua khảo nghiệm rất nhiều lần rồi…”
Dạ Nghiên Tịch đột nhiên cảm thấy anh rất nhạt nhẽo, cũng có cảm giác như bị anh đùa giỡn, cô cũng không muốn lãng phí thời gian nói chuyện này nữa.
“Đang trong giờ làm việc, tôi không muốn nói vấn đề cá nhân.” Dạ Nghiên Tịch hơi sợ thảo luận về chuyện này.
Bởi vì cô không biết giải quyết vấn đề trong lòng của cô như thế nào, về mặt tình cảm, cô chỉ là một kẻ nhát gan mà thôi.
Phong Dạ Minh ngồi xuống, cầm chén lên uống nước, Dạ Nghiên Tịch ngẩng đầu, hơi nhíu mày: “Đó là chén của tôi, chén của anh ở bên cạnh.”
Đây là do cô mang tới!
Phong Dạ Minh cầm chén lên: “Không hiểu vì sao uống nước trong chén của cô lại ngọt hơn nước bình thường.”
Nói xong anh mỉm cười, nụ cười này khiến Dạ Nghiên Tịch cảm thấy rất đáng ghét.
Dạ Nghiên Tịch cụp mắt xuống, tiếp tục xem sách. Bốn phía rất yên tĩnh, cô nghĩ bản thân mình cũng sẽ dần dần bình tĩnh lại, nhưng ngồi đối diện với người đàn ông này khiến cô không có cách nào bình tĩnh được.
Sự tồn tại của anh đã làm rối loạn nhịp đập trái tim cô.
Phong Dạ Minh cầm lấy Ipad, bắt đầu nghiên cứu những phương án liên quan đến Hắc Xà, thời gian chậm rãi trôi qua từng chút một, mà ngoài cửa sổ, trừ ánh trăng và đèn đường chiếu rọi thì cũng chỉ có đèn xe.
Dạ Nghiên Tịch ngồi đọc sách, lơ đãng cầm chén trà lên uống một ngụm, sau đó cô mới nhớ ra chiếc chén này Phong Dạ Minh đã uống qua…
Gương mặt nhỏ nhắn của cô cũng ửng hồng lên.
Khoảng năm giờ, cảnh sát thay ca đã tới, sau khi đổi ca, Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh lập tức trở về kí túc xá.
Ngồi trong xe, Dạ Nghiên Tịch không khỏi thả lỏng, cô nhắm mắt nghỉ ngơi ngủ bù. Phong Dạ Minh mấy lần nhìn sang đều thấy cô đang ngủ. Lúc bình thường thì cả người cô đều tản ra khí chất ngang bướng khó thuần phục, còn có thêm một tia lạnh lùng, rất khó tiếp cận.
Giờ phút này, khi cô đang ngủ say thì dường như tất cả lớp phòng ngự đều biến mất, chỉ còn lại vẻ đơn thuần nữ tính…
Gương mặt trang điểm nhẹ, cho dù thức đêm nhưng làn da của cô vẫn trắng nõn mịn màng như có thể búng ra nước, khiến đàn ông nhìn thấy đều muốn hôn một cái.
Nơi này cách sở cảnh sát không xa lắm, năm giờ hai mươi phút bọn họ đã đến dưới chân kí túc xá, lúc này, cả kí túc xá đều rất yên tĩnh.
Phong Dạ Minh tắt máy, nhẹ nhàng đóng cửa xe, sau đó mở cửa xe bên cạnh Dạ Nghiên Tịch, định thừa dịp cô đang ngủ say mà ôm cô trở về.
Nào ngờ khi anh vừa mở cửa xe thì đã thấy ánh mắt trong suốt của cô nhìn chằm chằm vào anh.
“Anh làm gì vậy?” Từ lúc người đàn ông này tắt máy xuống xe thì cô đã tỉnh rồi.
Phong Dạ Minh cười khổ: “Muốn thừa dịp cô ngủ, ôm cô về phòng.”
“Không cần!” Dạ Nghiên Tịch nói xong, đẩy cửa bước xuống xe, tinh thần còn tốt hơn cả Phong Dạ Minh.
Anh không biết nên nói gì, yêu một người phụ nữ quá mạnh mẽ về mọi phương diện như thế này, có rất nhiều nguyện vọng anh không thể thực hiện được.
Sáng sớm hôm nay, hai người không cần làm ca sáng, nhưng Dạ Nghiên Tịch vẫn dậy đúng tám giờ ba mươi phút, đi đến văn phòng. Mười giờ Phong Dạ Minh mới tới, hơn nữa anh còn bị Dạ Nghiên Tịch gọi điện thoại giục tới.
Bởi vì mười một giờ sẽ có một buổi họp quan trọng…
Phong Dạ Minh mặc lại quần áo đen bình thường anh hay mặc, gọn gàng thoải mái, lộ ra vẻ thông minh, cứng cỏi.
Mười một giờ, trong phòng họp.
Đội trưởng Chu vừa nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp.
“Chúng ta đã nhận được tin thuộc hạ của Hắc Xà vào ở trong khách sạn, có vài thuộc hạ đắc lực cũng ở trong đó, chúng ta cần lập tức thi hành giám sát với bọn họ. Nhưng tính cảnh giác của bọn họ rất cao, để tránh bứt dây động rừng, chúng ta đành phải giám sát từ xa.”
“Tôi có kinh nghiệm ở phương diện này.” Phong Dạ Minh chủ động lên tiếng, bởi vì anh không thích ngồi làm việc trong văn phòng.
“Rất tích cực, tốt lắm! Vừa đúng lúc chúng tôi đã thảo luận xong, cậu và Nghiên Tịch là hai người thích hợp nhất để làm chuyện này, năng lực điều tra của hai người cũng là số một, số hai, hành động lần này không nhẹ nhàng chút nào, cho nên hai người là thích hợp nhất.”
“Tìm được chỗ giám sát thích hợp chưa?” Dạ Nghiên Tịch không có ý kiến gì.
“Tìm được rồi, ở đối diện chỗ của đám người này cũng có một khách sạn, chúng tôi đã tìm được một gian phòng thích hợp, để hai người ngồi chờ trong đó, thời gian giám sát khá lâu, có lẽ khoảng ba đến năm ngày.”
Ánh mắt Phong Dạ Minh hiện lên một tia hứng thú, nhiệm vụ này anh vô cùng thích!
“Tôi không có ý kiến!” Phong Dạ Minh nói.
Ánh mắt đội trưởng Chu nhìn về phía Dạ Nghiên Tịch: “Nghiên Tịch, cô thì sao?”
“Tôi cũng không có ý kiến.” Dạ Nghiên Tịch trả lời, thái độ làm việc của cô rất tốt.
“Được! Vậy hiện giờ hai người mau đi thu dọn đồ đạc, mười lăm phút nữa sẽ xuất phát đi đến khách sạn, hai người cần giả làm người yêu để vào căn phòng đó. Vì tránh cho nhân viên khách sạn phát hiện ra thì chúng tôi sẽ không vào khách sạn trực tiếp liên hệ với hai người, tất cả đều sẽ thông báo qua điện thoại.”
Dạ Nghiên Tịch có một dự cảm bất thường, chẳng lẽ căn phòng trong khách sạn kia không phải phòng có giường đôi? Phong Dạ Minh lại nở nụ cười: “Không có vấn đề gì, giả làm vợ chồng cũng được.”
Dạ Nghiên Tịch cầm lấy Ipad, đứng dậy rời đi, Phong Dạ Minh lập tức đuổi theo, sau đó hai người đi thu dọn mấy bộ quần áo thường dùng, nhanh chóng xuống lầu.
Phong Dạ Minh lái xe, hai người đi thẳng tới khách sạn, bởi vì để tiện cho việc giám sát nên gian phòng của khách sạn này đã được chọn phương hướng tốt nhất, còn về phần đó là phòng gì thì không nằm trong phạm vi quản lý của bọn họ.
Dạ Nghiên Tịch quét thẻ phòng, sau khi căn phòng xuất hiện trước mặt cô thì đầu óc của cô lập tức bị dừng lại mấy giây.
Phòng này là phòng dành cho cặp đôi, hơn nữa còn là màu hồng, có một chiếc giường lớn, lụa mỏng buông thõng, bên cạnh là bồn tắm lớn không có gì che đậy, chỉ có một mảnh rèm mỏng manh. Dạ Nghiên Tịch cảm thấy có chút… khó thở.
Phong Dạ Minh bước đến từ sau lưng cô, ánh mắt anh cũng hơi kinh ngạc, sau đó cố nén ý cười, khen một câu: “Căn phòng này cũng không tệ!”
Một nhân viên cảnh sát đã sớm chuẩn bị hai cái rương trong phòng, đây là thiết bị giám sát của bọn họ, vì không để cho người khác hoài nghi nên vẫn chưa lắp đặt.
Dạ Nghiên Tịch đặt túi quần áo xuống, nhẹ nhàng kéo màn cửa ra, phía đối diện cũng chính là căn phòng có rèm che của khách sạn đối diện. Theo thông tin cảnh sát nắm được thì chỗ hai chiếc cửa sổ đó chính là chỗ của thuộc hạ Hắc Xà.
“Chuẩn bị làm việc đi!” Dạ Nghiên Tịch cũng không còn lựa chọn nào khác, dù sao thì mọi việc sẽ đều có biện pháp giải quyết.
Phong Dạ Minh không nhịn được, đánh giá căn phòng một chút, nếu như không phải chấp hành nhiệm vụ, chỉ là vào ở thôi thì nơi này thực sự rất thích hợp, chỉ là căn phòng này hơi nhỏ một chút, e là không đủ để anh phát huy năng lực…
Nếu như Dạ Nghiên Tịch có thể đọc được suy nghĩ của người khác, sau đó đọc được suy nghĩ lúc này của Phong Dạ Minh thì chỉ sợ cô sẽ đánh cho anh một trận.
Dạ Nghiên Tịch mở rương ra, bắt đầu lắp ráp dụng cụ giám thị, vô cùng lưu loát thuần thục, Phong Dạ Minh ở bên cạnh cũng cảm thấy cô lúc này rất ngầu, trên người cô tản ra mị lực khiến cho anh không cách nào cự tuyệt được.
Anh ngồi xổm xuống, khi Dạ Nghiên Tịch nói cần thứ gì thì anh lập tức đưa cho cô, hai người phối hợp vô cùng ăn ý, giống như đã từng hợp tác nhiều năm vậy.
Sau khi lắp xong, Dạ Nghiên Tịch thử nhìn một chút, cô thấy rõ cả bụi trên rèm cửa của đối phương.
Chẳng qua bọn họ cũng vô cùng cẩn thận, không hề mở rèm cửa ra.
Mà giám thị như thế này thì cần phải kiên nhẫn, cho nên sau khi thu dọn đồ đạc xong, Dạ Nghiên Tịch lập tức bỏ đồ vào trong ngăn tủ, chuẩn bị sống vài ngày ở nơi này.