Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1425



Lúc này, người anh cũng lập tức đè xuống.

Để né tránh anh, người Dạ Nghiên Tịch chỉ có thể nằm xuống giường, cô đưa tay đẩy nhẹ trước ngực anh: "Phong Dạ Minh, đây là bệnh viện, anh đừng làm bừa."

Phong Dạ Minh mỉm cười: "Nếu đây không phải bệnh viện thì sẽ có thể làm bừa sao?"

Dạ Nghiên Tịch lập tức bực bội đỏ mặt, anh chàng này xem ra đúng là đã ngủ đủ! Lại trở nên vô cùng đáng ghét rồi.

"Cũng không được." Dạ Nghiên Tịch từ chối nói.

Phong Dạ Minh ngồi ra sofa ở bên cạnh, thói quen ngủ của anh vốn rất tốt, chỉ cần ngủ mấy tiếng đồng hồ là có thể khôi phục lại được thể chất tốt nhất, bây giờ anh không ngủ lại được nữa.

Dạ Nghiên Tịch cũng bị anh làm cho giật mình không ngủ được, cô nhìn anh nằm dài trên sofa: "Anh không ngủ được nữa sao?"

"Ừ, không muốn ngủ nữa, nói chuyện với anh một lát."

Dạ Nghiên Tịch ngồi đối diện với anh: "Được thôi, vậy hãy nói xem sao anh lại gia nhập quân đội, sao lại vào bộ đội đặc chủng! Em muốn vào mà ba em không cho."

Phong Dạ Minh bật cười: "Mặc dù em không vào nhưng năng lực của em cũng không tồi."

"Đều là dự vào bản lĩnh của em cả." Dạ Nghiên Tịch tự tin nói.

"Ba mẹ anh qua đời khi anh tám tuổi, mới đầu anh tưởng ba mẹ bị ám sát, sau này điều tra ra là bị kẻ thù chính trị của ông anh thuê người bắt cóc, sau cùng ông anh không thỏa hiệp nên những tên khốn đó đã giết con tin, khi đó anh vô cùng hận ông anh, anh cho rằng trên đời này không có việc gì quan trọng hơn tính mạng của ba mẹ anh."

"Vậy bây giờ thì sao?" Giọng nói của Dạ Nghiên Tịch đã trở nên vô cùng dịu dàng, ánh mắt cũng lấp lánh an ủi.

Phong Dạ Minh có thể cảm nhận được sự quan tâm của cô, anh chớp mắt, thở dài nói: "Bây giờ anh đã suy nghĩ thông suốt, cũng hiểu được sự hi sinh vì quốc gia của ông anh khi đó, trước lợi ích của quốc gia và của người nhà, ông chỉ có thể chọn một thứ mà ông cho là quan trọng hơn, anh nghĩ ba mẹ anh khi đó cũng không muốn ông thỏa hiệp, họ tình nguyện hi sinh bản thân để bảo toàn đại cục."

"Những kẻ đó thì sao? Sau này có điều tra ra không?"

"Điều tra ra rồi, năm thứ năm sau khi ông anh cho anh gia nhập quân ngũ, tên khốn đó cùng với những kẻ tham gia đều phải trả giá cho những gì bọn chúng đã làm." Trong mắt Phong Dạ Minh có chút phẫn nộ, anh hi vọng người khiến đám khốn nạn đó phải trả giá là anh. Đáng tiếc khi đó anh vẫn còn nhỏ, anh phản nghịch giống như một đứa trẻ hư, vì thế ông anh đã phải nén lòng đưa anh gia nhập quân đội, học tập và huấn luyện từ nhỏ trong quân đội, cuối cùng, năm anh mười sáu tuổi, anh được lựa chọn vào đội quân bí mật nhận lệnh dưới sự chỉ huy của tổng thống.

Anh là một thành viên trong số đó, dần dần ngồi lên vị trí đội trưởng, thống lĩnh cả đội len lỏi giữa sự sống và cái chết trong nhiệm vụ, hoàn thành thắng lợi các chỉ lệnh. Dạ Nghiên Tịch nghe anh hồi tưởng lại cuộc sống trong quân đội, trải nghiệm cuộc sống của hai người cực kì giống nhau, cảm giác gần gũi về mặt tâm hồn, trải nghiệm tương tự này khiến tình yêu lặng lẽ nảy nở trong thế giới của hai người.

Buổi sáng, Phong Dạ Minh đi làm kiểm tra, chức năng cơ thể của anh đều rất tốt, tốc độ hồi phục của vết thương cũng rất nhanh, anh định buổi chiều sẽ làm thủ tục xuất viện về nhà nghỉ ngơi.

Tám rưỡi sáng Thẩm Lạc Lạc có mặt đúng giờ, Dạ Nghiên Tịch thấy cô tới liền cầm túi trong tay, nói với người nằm trên giường: "Vậy em về đây!"

"Chiều tới thăm anh." Trong lời nói của Phong Dạ Minh có chút nài nỉ.

"Được." Dạ Nghiên Tịch đồng ý.

"Anh Dạ Minh, em sẽ chăm sóc anh cẩn thận, hôm nay em rảnh cả ngày." Thẩm Lạc Lạc vui vẻ nói, cô hi vọng có thời gian riêng tư bên cạnh Phong Dạ Minh.

Dạ Nghiên Tịch quay đầu lại nhìn họ, cô không hề có chút hiểu nhầm nào cả, cô chỉ cảm thấy tội cho Phong Dạ Minh, cô biết anh tuyệt đối không phải một người đàn ông thích nói chuyện với con gái.

Dạ Nghiên Tịch không về nhà, cô nhận được điện thoại của đội trưởng Chu, buổi sáng có một cuộc họp tổng kết, hỏi cô có muốn tham gia hay không, Dạ Nghiên Tịch đang không có nơi nào để đi, cô đương nhiên muốn tham gia.

Trong cuộc họp tổng kết, đội trưởng Chu có khen thưởng cho một nhóm người, trong đó có bao gồm cả Dạ Nghiên Tịch.

Mạc Hạo cũng tham gia cuộc họp, sau cuộc họp tổng kết hôm nay anh sẽ dẫn theo cấp dưới của mình về căn cứ.

Mạc Hạo và Dạ Nghiên Tịch cùng bước ra khỏi phòng họp.

Dạ Nghiên Tịch nói với Mạc Hạo ở bên cạnh: "Anh Mạc Hạo, phiền anh quan tâm hơn tới ba em, đã lâu rồi em chưa về gặp ba rồi."

"Yên tâm đi! Thủ trưởng nhất định cũng rất nhớ em, có thời gian hãy về thăm ông, lần này anh cũng dẫn cả bà xã đi cùng."

Dạ Nghiên Tịch nghe mẹ nói rằng bà muốn tới ở cùng ba cô một thời gian rồi mới về.

"Anh vừa nghe ý định của đội trưởng Chu, nếu em thích cuộc sống ở sở cảnh sát, anh hi vọng em có thể ở lại đây lâu hơn, giúp anh ấy."

"Vâng! Em đồng ý ở lại sở cảnh sát làm việc." Dạ Nghiên Tịch bây giờ, ở đâu cần cô, cô ở đó.

"Thương tích của Dạ Minh cần chút thời gian, vừa hay em có thể ở lại bên này chăm sóc cho cậu ấy." Trong ánh mắt Mạc Hạo thoáng qua nụ cười.

Dạ Nghiên Tịch thấy vậy lập tức có chút bối rối.

"Cậu ấy là một người rất tốt, nếu thủ trưởng biết được chắc chắn sẽ đồng ý cho hai người thôi."

"Anh Mạc Hạo, anh đừng nói với ba em vội." Dạ Nghiên Tịch lập tức dặn dò, với mong muốn gả liền cô đi của mẹ cô, nói không chừng nếu biết được sẽ tổ chức ngay hôn lễ cũng nên.

Bây giờ cô và Phong Dạ Minh mới chỉ là bắt đầu, còn chưa tìm hiểu kỹ về nhau, cô hy vọng những việc này một thời gian nữa hãy nói.

"Được thôi, việc này đương nhiên em đích thân nói với họ là tốt nhất." Mạc Hạo gật đầu.

Tiễn Mạc Hạo đi, Dạ Nghiên Tịch liền nhận được điện thoại của mẹ, trong điện thoại, Cung phu nhân vẫn không quên nhắc cô tham gia các hoạt động xã giao, không được lúc nào cũng như đàn ông đắm chìm trong công việc.

Hoạt động xã giao? Dạ Nghiên Tịch không khỏi bật cười, cô làm gì có hoạt động xã giao nào? Dạ Nghiên Tịch nghe điện xong không bao lâu, trợ lý của đội trưởng Chu liền tới tìm: "Chị Nghiên Tịch, đội trưởng Chu tìm chị."

Dạ Nghiên Tịch bước vào phòng làm việc của đội trưởng Chu, đội trưởng Chu liền đưa cho cô một tấm thiệp mời: "Nghiên Tịch à! Đây là của cô."

Dạ Nghiên Tịch cầm lên nhìn qua: "Đây là gì vậy?"

"Đây là một bữa tiệc giao lưu của giới thương nhân và chính giới, tôi cũng không rõ tại sao thiệp mời của cô lại được gửi tới đây, có điều bên tổ chức là người có danh tiếng của thành phố chúng ta, cô không được từ chối đấu đấy!"

Dạ Nghiên Tịch không khỏi bực bội, chắc là mẹ cô sắp xếp cho cô! Chả trách bà còn chuẩn bị cả đầm dạ hội cho cô rồi, cô còn tưởng rằng bà đang đùa!

Không ngờ thực sự có hoạt động xã giao cần cô tham gia, cô gật đầu nói: "Vâng!"

"Đợi chút, Nghiên Tịch, có việc này tôi muốn nhờ cô, kẻ tình nghi của một vụ án giết người do tôi phụ trách cũng tham gia bữa tiệc này, chỉ có điều không đó đủ bằng chứng để bắt giữ hắn, trong bữa tiệc, cô hãy giúp tôi để ý tới người này nhé."

"Hắn ta phạm tội gì?"

"Trợ lý của hắn ta được phát hiện chết thảm trong nhà, trước khi chết còn bị xâm hại, hắn ta là một trong số những kẻ bị tình nghi nhiều nhất."

"Nói như vậy gã đàn ông này là một tên biến thái?" Dạ Nghiên Tịch hỏi.

"Chắc là kẻ có khuynh hướng thích ngược đãi, khi cô tiếp cận với hắn ta cũng phải cẩn thận một chút." Nói xong, đội trưởng Chu liền lấy ra một tệp tài liệu giao cho cô: "Cô về rồi xem, dữ liệu của hắn ta đều ở đây cả."

Dạ Nghiên Tịch cầm tài liệu rời khỏi phòng làm việc của đội trưởng Chu, hai giờ chiều, Phong Dạ Minh gọi điện thoại tới, anh muốn cô vào viện.

Dạ Nghiên Tịch liền lái xe vào viện, Thẩm Lạc Lạc vẫn đang ở trong phòng bệnh của anh hơn nữa lại mua trái cây tươi cho anh, ngoài ra còn mua một bó hoa và một bình hoa, cố gắng trang trí phòng bệnh của anh trở thành một phòng ngủ ấm cúng.

Dạ Nghiên Tịch nhìn xong một lượt, bất giác bật cười, bước tới trước giường của anh nói: "Hôm nay anh cảm thấy thế nào?"

Phong Dạ Minh rầu rĩ mỉm cười, nói với Thẩm Lạc Lạc: "Lạc Lạc, Nghiên Tịch tới rồi, em về đi thôi! Hôm nay em cũng mệt rồi."

"Anh Dạ Minh, em không mệt, thật đấy, em không mệt chút nào, em có thể chăm anh tới tối." Thẩm Lạc Lạc lắc đầu tỏ ra rất có tinh thần và thể lực.

Dạ Nghiên Tịch nói với cô: "Thẩm tiểu thư, hãy giao anh ấy cho tôi! Cô sẽ chăm sóc anh ấy!"

"Chị Nghiên Tịch, chúng ta có thể cùng chăm sóc cho anh Dạ Minh mà!" Thẩm Lạc Lạc không muốn rời đi.

Dạ Nghiên Tịch sững người, có điều vì muốn Phong Dạ Minh dễ chịu hơn một chút, cô kiên quyết nói: "Không cần đâu, tôi chăm sóc cho anh ấy là được rồi, tôi còn có một số công việc muốn bàn với anh ấy, cô không tiện ở lại đây."

Ánh mắt Thẩm Lạc Lạc vụt qua tâm trạng bị đả kích, đáy mắt cô thấp thoáng chút oán trách.

"Vậy được thôi, mai em lại tới." Thẩm Lạc Lạc gật đầu, khi bước ra ngoài cửa cô liếc nhìn Dạ Nghiên Tịch có chút đố kỵ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.