Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1430



Dạ Nghiên Tịch nghe xong Trịnh Long nói về việc hắn giết hại trợ lý của mình, cô không muốn đợi thêm nữa, cô lập tức giơ tay nắm chặt, xác định xem sức lực của mình hiện giờ có đủ để đối phó với tên biến thái này hay không.

Tuy nhiên cô thử một lát thấy rằng toàn thân không một chút sức lực, cũng không biết Trịnh Long dùng thuốc gì, lợi dụng điều hòa để phát tán thuốc trong không khí, khiến cô ngồi lâu trong xe, hít phải quá nhiều thuốc.

Bây giờ cô có thể duy trì ý thức đã là rất may mắn rồi.

Nhưng cô cũng không thể đợi quá lâu, lúc này Trịnh Long đang chọn dụng cụ của hắn, vạn nhất hắn chọn xong rồi, nhất định hành động ngay, Dạ Nghiên Tịch không muốn để tên biến thái này chạm vào cô dù chỉ một chút.

Cô bất giác nghĩ tới Phong Dạ Minh đang đuổi theo, có điều cô nghĩ buổi tối bám đuôi rất khó khăn, cho dù anh kết hợp với hành động theo dõi của phía đội trưởng Chu để tiến hành bám đuôi cũng không chắc có thể nhanh chóng tìm được nơi này, huống hồ gã tài xế của hắn lại lái chiếc xe kia đi rồi, bây giờ cô lại ở trong mật thất.

Nếu như cô không chế ngự được tên này ngay, e rằng sẽ lành ít dữ nhiều.

Cô đang thầm dồn sức, đồng thời cũng mở mắt quan sát cảnh quan xung quanh, nơi này là nơi Trịnh Long thực hiện các hành động biến thái của hắn.

Nói không chừng người bị hại không chỉ đơn giản là nữ trợ lý của hắn, chắc chắn còn có nhiều cô gái khác mất mạng dưới tay hắn.

Thang máy dừng ở lầu dưới hầm, cánh cửa thang máy mở ra, Phong Dạ Minh bước ra ngoài, anh liếc nhìn xung quanh bãi đậu xe, yên tĩnh vô cùng, căn bản không có bất cứ âm thanh nào cả.

Nhưng rõ ràng anh nhìn thấy xe của Trịnh Long chạy vào đây, anh cũng có dự cảm Dạ Nghiên Tịch đang ở trong bãi đỗ xe dưới tầng hầm này.

Phong Dạ Minh tìm một vòng phát hiện ra rằng mình không tìm được số biển xe của chiếc xe mình bám đuôi ban nãy, lẽ nào chiếc xe đó đã lái đi ra khỏi đây rồi.

Phong Dạ Minh nhíu mày, tại sao chiếc xe đó lại chạy vào đây? Anh nghiến răng, lấy điện thoại gọi cho đội trưởng Chu.

"Alo, đội trưởng Chu, tôi hỏi anh một chút, đối tượng tình nghi mà Nghiên Tịch theo dõi phạm tội gì?"

"Là một tên giết người biến thái." Đội trưởng Chu ở đầu kia trả lời.

"Cái gì?" Gương mặt tuấn tú của Phong Dạ Minh biến sắc vài giây, Dạ Nghiên Tịch rõ ràng đã đi theo người đàn ông đó, hơn nữa chiếc xe đó đã chạy tới đây, nhưng xe không có ở đây, vậy Dạ Nghiên Tịch đi dâu?

"Đội trưởng Chu, lập tức bám theo xe của đối tượng tình nghi, Nghiên Tịch đã lên xe của đối tượng tình nghi, bây giờ tôi đã đuổi tới bãi đậu xe dưới tầng hầm nhưng không tìm thấy bóng dáng Nghiên Tịch đâu cả."

"Cái gì? Nghiên Tịch đơn độc hành động sao? Không phải tôi đã nói cô ấy đừng nóng vội sao?" Đội trưởng Chu lập tức lo lắng, "được rồi, tôi lập tức thành lập tổ hành động, Dạ Minh, cậu tìm tiếp đi, có khả năng Nghiên Tịch có nguy hiểm."

"Tôi biết rồi, mọi người có thông tin gì lập tức báo ngay cho tôi." Phong Dạ Minh nói xong liền ngắt điện thoại, anh có trực giác, Dạ Nghiên Tịch ở đây, chỉ có điều cô ở đâu?

Nếu như đó là một tên giết người biến thái, gara dưới tầng hầm kín đáo chắc sẽ là địa điểm tốt nhất cho hắn ra tay.

Phong Dạ Minh liền quay lại địa điểm vào cửa, bắt đầu lấy điện thoại kiểm tra vết xe dưới đất, mặc dù không có vết tích rõ ràng nhưng anh không thể bỏ qua bất cứ dấu vết nào.

Trong mật thất, Trịnh Long là một kẻ vô cùng cảnh giác, hắn nghe thấy sau lưng có tiếng động nhẹ liền quay đầu lại, Dạ Nghiên Tịch cũng không muốn tiếp tục giả vờ ngủ.

Cô lập tức ngồi dậy khỏi giường, ánh mắt lạnh lùng nhìn Trịnh Long: "Thả tôi đi."

Trịnh Long sững người, nhìn khí chất của cô hoàn toàn biến đổi, xinh đẹp lạnh lùng nhưng lại mang lại khoái cảm cực độ cho hắn, hắn lập tức bước tới nhìn cô: "Thẩm tiểu thư, xem ra em không phải là kẻ ngốc! Em rất tỉnh táo! Em là ai?"

"Tôi là ai không liên quan gì tới anh, lập tức thả người, nếu không cả đời này ngoại trừ tử hình ra anh sẽ không còn con đường nào khác để lựa chọn đâu."

"Em là nội ứng của cảnh sát." Trịnh Long mặt biến sắc, có điều lúc này hắn càng bị sắc đẹp của cô cuốn hút và hạ gục, ánh mắt hắn bất giác vụt sáng.

"Trịnh Long tôi chơi nhiều gái như vậy rồi vẫn chưa gặp phải cảnh sát bao giờ! Chà chà, hôm nay tôi thật có phúc!"

Dạ Nghiên tịch toàn thân bị chuốc thuốc, người mềm nhũn, ngoài ra cô còn thấy người mình mỗi lúc một nóng bừng.

Có điều cô tuyệt đối không từ bỏ như vậy, cô lập tức muốn đứng dậy nhưng khổ nỗi hai chân không có sức phải quỳ trên mặt đất thở dốc.

"Tôi không cần biết em là ai, đêm nay em là con mồi của tôi, em không ra khỏi cánh cửa kia được đâu." Dứt lời, Trịnh Long lại đắc ý: "Em đã bị tôi chuốc thuốc rồi, em vẫn còn muốn phản kháng sao? Hãy ngoan ngoãn đi, như vậy sẽ bớt phải khổ sở."

Dạ Nghiên Tịch cắn môi, cô hy vọng dược tính nhanh chóng qua đi nhưng không có cách nào cả, dược tính của loại thuốc này thông thường kéo dài chừng hai tiếng đồng hồ, hơn nữa cũng không biết cô đã hít vào bao nhiêu.

Trình Long mỉm cười nham hiểm: "Đừng vội, đợi tôi chuẩn bị dụng cụ xong em sẽ có thể tận hưởng khoái cảm giống như chết chóc vậy."

"Tên khốn nạn." Dạ Nghiên Tịch nghiến răng.

Trịnh Long cũng mặc kệ cô, dù sao hắn cũng biết rằng bây giờ Dạ Nghiên Tịch không thể phản kháng được, hơn nữa thời gian của dược tính càng lâu, năng lực phản kháng của cô càng yếu đi, cô không chỉ trúng một loại thuốc.

Trong gara dưới tầng hầm, Phong Dạ Minh vô cùng lo lắng, anh đi theo vết bánh xe còn mới nhưng phát hiện ra vết bánh xe này chạy vào một vị trí dừng xe riêng, giống như của tư nhân.

Phong Dạ Minh đứng ở cửa gara, nhìn phía trong gara, nơi đó không phải là tường mà lại có một cách cửa sắt đen sì, không quan sát kĩ sẽ rất khó nhận ra đó là một cánh cửa sắt.

Hơn nữa, phía dưới cánh cửa sắt này có một khe hở nhỏ, lúc này đang phát ra một chút ánh sáng yếu ớt.

Điều đó có nghĩa là có phòng ở phía sau cánh cửa này, ánh mắt Phong Dạ Minh thoáng vẻ nhẹ nhõm, cuối cùng đã tìm được hang ổ của tên khốn đó.

Cũng không biết Dạ Nghiên Tịch ở trong đó sao rồi, nhìn thời gian, cô ấy đã vào trong chừng mười phút.

Dựa vào thân thủ của cô ấy, nếu như cô hoàn toàn không vấn đề gì thì đã sớm giải quyết tên khốn đó và tự đi ra rồi, tới giờ cô vẫn chưa ra chứng tỏ cô đã trúng kế, lúc này đã mất đi năng lực phản kháng.

Chết tiệt! Phong Dạ Minh hận không thể xé tan tên khốn đó, anh nhìn cánh cửa sắt, mặc dù cửa rất chắc chắn nhưng kết cấu lắp trên trường, chỉ cần phá được tường là có thể mở được căn phòng này.

Phong Dạ Minh nói làm là làm, anh lập tức bước ra dùng tay đập vỡ cửa kính của một chiếc xe, mở cửa, kéo một sợi dây đốt lửa, chả mấy chốc chiếc xe việt dã tính năng không tồi này liền nổ máy, chuẩn bị húc tường.

Phong Dạ Minh cũng phải nghĩ tới người ở trong, vì thế anh phải kiểm soát lực. Sau cánh cửa sắt, Dạ Nghiên Tịch phải tốn chút sức lực để khiến mình đứng thẳng, Trịnh Long thì đã tìm được đầy đủ dụng cụ của mình, hắn bày từng món một lên trên tủ, một dãy toàn những dụng cụ vô cùng biến thái.

"Em đẹp quá, tôi chuẩn bị những thứ này, không biết em có hài lòng không, lát nữa chúng ta sẽ thử nhé!" Trịnh Long nói xong liền cởi áo ngoài, bước từng bước về phía Dạ Nghiên Tịch.

"Tránh ra! Không được lại gần." Dạ Nghiên Tịch giơ tay với lấy một chiếc đèn bàn trên bàn, làm động tác phòng thủ với Trịnh Long.

Trịnh Long không hề sợ hãi, hắn vô cùng tin tưởng vào thuốc của mình, bất luận đối phương là người có thân thủ thế nào đi nữa, chỉ cần hít phải thuốc của hắn, cơ thể sẽ trở nên mềm nhũn, mất đi sức lực.

Quả nhiên, Dạ Nghiên Tịch giơ tay đánh tới, bản thân cô thì lảo đảo còn Trịnh Long né người tránh được.

Dạ Nghiên Tịch nghiến răng thầm dồn toàn bộ sức lực, muốn đợi tới khi tên khốn này lại gần sẽ cho hắn một đòn.

Không phải cô hoàn toàn không có chuẩn bị, cô có thói quen thích cất một món vũ khí trên người, ở đùi trái của cô có quấn một chiếc đai chân, bên trên có gài một con dao găm nhỏ sắc nhọn.

Chỉ cần Trịnh Long lại gần cô, cô sẽ có thể cho hắn một đòn chí mạng.

Có điều đúng trong lúc này, cô thính tai nghe được tiếng xe, ánh mắt ánh lên vui mừng, lẽ nào là anh?

Trịnh Long không xem ra gì, vì bây giờ vẫn còn sớm, công ty của hắn có người tan làm cũng không lấy gì làm lạ, chỉ cần không ảnh hưởng tới việc của hắn đêm nay, hắn có thể mặc kệ.

Đáng tiếc, hắn suy nghĩ quá ngây thơ.

Khi hắn lại gần Dạ Nghiên Tịch chỉ cách vài bước, đột nhiên bức tường bên trái hắn bị thứ gì đó đâm mạnh, tường lồi ra, đá rơi xuống.

Trịnh Long cũng giật mình sợ hãi né khỏi bức tường này, chỉ thấy phía sau tường lại vọng tới tiếng động cơ xe, không kịp đợi hắn thở, một tiếng va chạm cực mạnh nữa vang lên, sau đó tường đổ xuống một mảng, có điều chiếc xe đó vẫn kẹt giữa tường và phía ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.