Dạ Nghiên Tịch biết rằng đây là cách làm tốt nhất, không còn lựa chọn nào tốt hơn, chỉ dựa vào hai người họ đối đầu với ba mươi người của đối phương sẽ rất nguy hiểm.
"Đợi em, em sẽ về lại ngay." Dạ Nghiên Tịch nói xong liền lấy một chiếc ba lô đơn giản trong động khoác lên người, đi về phía phương hướng dẫn tới đây.
Phong Dạ Minh nhìn theo bóng cô khuất dần trong màn đêm, ánh mắt anh không giấu vẻ thương xót, nếu như có thể, anh thực sự không hi vọng cô là đại tiểu thư nhà họ Dạ chứ không phải nữ chiến sĩ vào sinh ra tử cùng anh.
Dạ Nghiên Tịch bật đèn pin, từng bước từng bước đi trong rừng, dựa vào trực giác đi về phía con đường lúc tới đây, lúc này là ban đêm, là khoảng thời gian tối tăm nhất.
Dạ Nghiên Tịch vừa đi được mấy nghìn mét liền nghe thấy trên những tảng đá xung quanh xuất hiện mấy đôi mắt xanh lét, đó là mắt chó sói.
Dạ Nghiên Tịch nghiến răng, lúc này còn gặp phải bầy sói, những con sói này rõ ràng đã coi cô là con mồi.
Cô nhanh chóng lao lên chỗ cao, lúc này ánh trăng cũng đang giúp cô, bất ngờ ló ra một nửa, chiếu sáng cảnh quan xung quanh.
Dạ Nghiên Tịch lấy súng ngắn ra bắn thẳng về phía con sói ở phía trước, bắn trắng điểm yếu, con sói đó hú lên một tiếng, ngay lập tức bầy sói trong rừng đều đáp trả.
Phong Dạ Minh đang ở chỗ sơn động, đôi mắt giống như hai luồng hàn quang, Dạ Nghiên Tịch gặp phải bầy sói rồi sao?
Anh nhặt súng dưới đất lên chuẩn bị đi tiếp ứng, anh mới đi được vài bước liền nghe thấy tiếng bước chân từ khu rừng ngoài động vọng lại, anh nghiến chặt răng nấp trong bóng tối ở phía bên cạnh.
Nghiên Tịch, em nhất định phải vượt qua đấy.
Lúc này Dạ Nghiên Tịch đang đối mặt với sáu con sói, cô nắm chặt váy ngắn một tay cầm chắc dao găm sắc bén, giống như nữ thần bóng đêm, chớp mắt ba con chó sói đã bị dao chém bị thương chứ không phải bị súng bắn bị thương, cả đàn sói sợ hãi lùi vào trong rừng.
Dạ Nghiên Tịch chạy nhanh trên con đường dẫn tới đây, lúc này cô loáng thoáng nghe được tiếng súng nổ ở phía dưới khu rừng, cô lập tức vô cùng lo lắng.
Phong Dạ Minh, anh nhất định phải đợi em về đấy.
Dạ Nghiên Tịch nhanh chóng bò lên một đoạn sườn dốc, lúc này cô đã không thể quản nổi phía trước là gì, cô xông qua mọi lùm cây, mặc cho trên người nhiều lần truyền tới cảm giác đau đớn.
Cuối cùng cô cũng leo lên được sườn núi nhỏ kia, nhanh chóng chạy tới chỗ giấu xe, cô cầm lấy điện thoại, chỉ thấy tín hiệu rất yếu, không thể gọi điện.
Cô lập tức bước ra, vẫn ở trung khu vực tín hiệu yếu, điện thoại gọi đi lập tức tự động ngắt cuộc gọi.
Dạ Nghiên Tịch nghiến răng chạy xe về phía trước, cô kéo cửa xe nổ máy, đạp ga mạnh về phía trước, xe lập tức lao đi trên địa hình không mấy bằng phẳng.
Dạ Nghiên Tịch vừa nhìn điện thoại vừa giữ chắc vô lăng, cuối cùng cũng chạy tới một nơi địa hình cao, cô nhìn thấy cột tín hiệu trên ngọn núi phía xa, tín hiệu điện thoại của cô cũng đã lên tới một nửa, cô liền gọi điện vào số của đại đội trưởng xưởng công binh.
Sau khi kêu ba tiếng liền truyền tới tiếng của đại đội trưởng: "Alo, Dạ tiểu thư."
"Đại đội trưởng, tìm được vũ khí rồi, ở trong rừng bị cướp, các anh mau phái người tới chi viện, đối phương có chừng ba mươi người, mọi người mang theo đủ trang bị, tới ngay lập tức, sáng mai bọn chúng sẽ vận chuyển những thùng vũ khí này đi."
"Được thôi! Chúng tôi xuất phát liền, hai người đừng liều lĩnh hành động." Đại đội trưởng vội vã trả lời.
"Được." Dạ Nghiên Tịch thở phào, ngắt điện thoại xong cô lập tức quay đầu xe lao về phía cửa rừng.
Trong lòng cô đang vô cùng lo lắng cho Phong Dạ Minh, anh tuyệt đối không được xảy ra chuyện, không được. Lúc này, Phong Dạ Minh đang giao chiến với đám sát thủ đang bám đuôi, anh biết Dạ Nghiên Tịch sẽ quay trở về, vì thế anh đã dẫn dụ đám người này rời xa hướng sơn động, như vậy khi Dạ Nghiên Tịch trở về sẽ không phải tham gia vụ đọ súng này.
Phong Dạ Minh cố tình dẫn dụ đám người này, bọn chúng chỉ cho rằng anh không địch lại nổi càng bám riết không thôi, trong khu rừng nguyên thủy, tiếng súng đạn dày đặc, thi thoảng lại có tiếng thú rừng và chim muông vang lên.
Có điều do ánh sáng quá tối, bóng dáng Phong Dạ Minh cũng rất khóa bị theo kịp, sáu kẻ bám đuôi chỉ có thể tiếp tục truy kích trong bóng tối.
Phong Dạ Minh đã từng vật lộn trong mưa bom bão đạn, đối đầu với loại truy kích này anh vô cùng bình tĩnh, cho dù là trong bóng tối cũng không tỏ ra quá thảm hại.
Cuối cùng anh cảm thấy đã đủ xa, ở chân trời cũng có ánh sáng lờ mờ, nếu như trời sáng, thời cơ tốt nhất sẽ mất đi, anh nhảy người lên, tay cầm mấy viên đá né sau một gốc cây đại thụ.
Anh ném một viên đá trong tay đi, âm thanh gây ra có thể dẫn dụ một tên sát thủ nổ súng.
Anh xác định vị trí, bắn một phát chuẩn xác, chỉ nghe một tiếng vật nặng rơi xuống đất, anh lập tức cúi người, né một làn đạn đang bay tới, anh ném tiếp một viên đá đi, khóm cây bên cạnh phát ra tiếng động, một lần nữa lại thu hút sự chú ý của sát thủ. Khi bọn chúng nổ súng cũng sẽ để lộ vị trí của chính bản thân chúng, vì thế Phong Dạ Minh vốn có cảm giác phương hướng cực chuẩn, nổ súng là trúng.
Chớp mắt đã giải quyết được ba kẻ địch, ba tên còn lại liền hiểu ra quỷ kế của anh.
Nhìn chòng chọc về phía của anh, nã súng dữ dội.
Phong Dạ Minh đã cúi người rời đi từ lâu, anh tiếp tục nổ súng, hai sát thủ bị bắn trúng đầu, chỉ còn lại một tên, khi xác định vị trí của anh, hai mắt hắn đỏ ngầu.
Nhưng súng của hắn có mạnh thế nào đi nữa cũng không thể sánh bằng thần xạ thủ bách phát bách trúng.
Một phát súng khiến cả khu rừng yên tĩnh.
Phong Dạ Minh khẽ thở phào, khi tia nắng đầu tiên chiếu xuống, cả khu rừng trở nên quái dị và nồng nặc mùi máu tanh.
Phong Dạ Minh đang chuẩn bị rời đi thì nghe thấy có tiếng bước chân tiến lại gần ở sau lưng, tiếng bước chân vô cùng vững vàng, anh lập tức né ra sau gốc cây, mắt nhìn về phía người đàn ông đang cầm súng bước tới, ánh mắt lập tức ánh lên vẻ kinh ngạc.
Vì người cầm súng bước tới là người anh vô cùng quen thuộc.
"Quả nhiên là cậu, cậu chưa chết." Ánh mắt Phong Dạ Minh phức tạp và kích động.
"Dạ Minh, xin lỗi." Chỉ nghe thấy một giọng nói lạnh lùng, người đàn ông đứng đối diện với anh liền giơ súng nhằm thẳng vào anh.
Phong Dạ Minh nghiến răng tức giận hỏi: "Tại sao? Tại sao cậu lại phản bội đất nước? Cậu đừng quên cậu là ai!"
Người đàn ông này chính là Thẩm Kiệt, dáng vẻ bạo tàn, sát khí bao phủ xung quanh hắn, hắn khiến Phong Dạ Minh cảm thấy xa lạ.
"Tôi biết cậu vẫn luôn chăm sóc cho em gái tôi, tôi rất cảm kích, nhưng Dạ Minh, cậu không nên tới điều tra vụ việc này, cậu chặn đường tiền tài của tôi."
"Nếu như cậu cần tiền tôi có thể giúp cậu, bao nhiêu cũng được." Phong Dạ Minh nghiến chặt răng, gương mặt tuấn tú phẫn nộ và thất vọng.
Thẩm Kiệt lắc đầu, có vài giây thất thần: "Tôi không chỉ cần tiền, cậu không biết sáu năm qua tôi đã trải qua những gì đâu, tôi đã không còn lựa chọn nào khác."
"Cậu có thể, cậu có thể lựa chọn quay về."
Súng trong tay Thẩm Kiệt không hề buông xuống, hắn gào lên một câu: "Dạ Minh, đừng phí sức nữa, mình không về lại được nữa rồi, nhưng cậu yên tâm, lô vũ khí kia không phải dùng để đối phó với nước mình, đối phó với nước khác, vì thế cậu không cần phải cảm thấy lương tâm bất an."
"Sáu năm trước cậu cứu tôi nên mới chết, bây giờ tôi trả lại một mạng cho cậu." Phong Dạ Minh nghiến răng, vứt súng trong tay đi.
Vì anh không thể xuống tay với Thẩm Kiệt, đồng thời cũng hy vọng người anh em tốt này của mình có thể quay đầu lại.
Thẩm Kiệt nheo mắt như thể chuẩn bị hạ sát thủ, vì hắn biết hắn không còn lựa chọn nào khác, nếu như hắn không giết Phong Dạ Minh hắn sẽ vĩnh viễn không được yên ổn.
Cả quốc gia không cho phép hắn phản bội lại sứ mạng và thân phận trước đây của hắn.
"Bỏ súng xuống." Đúng trong lúc này, một giọng nói giòn tan vang lên.
Ở sau lưng Thẩm Kiệt không xa, Dạ Nghiên Tịch chạy tới, tay cô cầm một khẩu súng ngắn, nhằm thẳng Thẩm Kiệt.
Ánh mắt Phong Dạ Minh lập tức thoáng qua sợ hãi mãnh liệt: "Thẩm Kiệt..."
Vì anh hiểu rõ thủ đoạn của Thẩm Kiệt, ngay khi Dạ Nghiên Tịch dứt lời, nòng súng của Thẩm Kiệt quay lại, nhằm thẳng Dạ Nghiên Tịch, giây sau đó hắn nổ súng.
Súng của Dạ Nghiên Tịch chậm một giây, đạn xuyên qua vị trí gần tim dưới xương bả vai của cô.
"Không..." Phong Dạ Minh gầm lên, nhanh chóng cầm súng trên mặt đất bắn về phía Tẩm Kiệt.
Thẩm Kiệt cảm nhận được sự tức giận của anh, sự giận dữ khiến hắn cảm thấy sợ hãi, hắn biết phát súng này Phong Dạ Minh có thể giết hắn.
Nhưng anh chỉ bắn vào chân hắn để cảnh cáo, hắn lập tức lao vào trong rừng cây bên cạnh và biến mất.
Phong Dạ Minh lao về phía Dạ Nghiên Tịch, ôm nhẹ Dạ Nghiên Tịch đang nằm dưới đất vào lòng
Trước ngực Dạ Nghiên Tịch có một vết thương, máu đang chảy ra, cô muốn tỉnh táo trở lại, cô không sợ đau, không sợ chết nhưng cô thực sự không nỡ chết đi thế này.