Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1451



Có điều khi ánh mắt của anh ta nhìn thấy người đứng bên cạnh cô, thái độ lập tức không mấy thân thiện, thậm chí là không hoan nghênh.

Một người phạm lỗi, cho dù từng là vương giả thì cũng không có tư cách xuất hiện ở đây.

Càng không có tư cách đứng bên cạnh Nghiên Tịch.

"Nghiên Tịch, em về rồi, chào mừng em trở về." Giọng anh ta vô cùng hồn hậu, trầm ấm và nam tính.

Ánh mắt không che giấu tình cảm nồng nhiệt.

Người này là bạn và cũng là đồng đội từ nhỏ lớn lên cùng Dạ Nghiên Tịch, tên anh ta là Dương Thận, anh ta cũng là một người rất xuất sắc ở đây.

Chỉ có điều trong mắt Dạ Nghiên Tịch, anh ta chỉ là một người anh em tốt.

Phong Dạ Minh lập tức có một tâm lý nhạy bén, hình như anh không được hoan nghênh ở đây. Đặc biệt là ánh mắt gã đàn ông trước mắt nhìn Dạ Nghiên Tịch khiến anh vô cùng không ưa.

"Ba mẹ em ở đâu?"

"Dạ thủ trưởng và phu nhân đang nghỉ ngơi, thủ trưởng bảo anh tới dẫn em qua đó."

Nói xong ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn Phong Dạ Minh: "Ký túc của anh đã được chuẩn bị xong, tôi sẽ cho người dẫn anh đi."

"Tôi định cùng Nghiên Tịch đi gặp Dạ thủ trưởng." Phong Dạ Minh không muốn rời xa bạn gái mình.

"Phong Dạ Minh, anh coi đây là đâu? Là nơi anh muốn làm gì thì làm sao?" Dương Thận lạnh mặt nói: "Nghiên Tịch là con gái của thủ trưởng, địa vị của cô ấy ở đây người ngoài như anh không thể sánh bằng."

Dạ Nghiên Tịch phát giác ra ý đồ không tốt trong lời nói của Dương Thận, cô lập tức lên tiếng nhắc nhở một câu: "A Thận, đừng như vậy."

Dạ Nghiên Tịch quay lại, ánh mắt dịu dàng an ủi Phong Dạ Minh: "Anh đi tới chỗ nghỉ ngơi trước đi! Em gặp ba mẹ xong sẽ tới tìm anh."

Phong Dạ Minh gật đầu, anh đương nhiên sẽ nghe lời cô.

"Được, anh đợi em!"

Dạ Nghiên Tịch quay người, cùng Dương Thận rời đi.

Phong Dạ Minh nhìn theo bóng họ, trong lòng có chút rầu rĩ.

"Phong Dạ Minh, thì ra anh chính là Phong Dạ Minh được mệnh danh binh vương?" Mấy người lính bên cạnh lập tức vui mừng, trong mắt họ, danh tiếng Phong Dạ Minh giống như tiếng sấm bên tai.

Phong Dạ Minh cũng nghiêng đầu sững người, anh nổi tiếng như vậy từ khi nào vậy? Tới nơi này cũng có người tôn sùng.

"Là tôi." Phong Dạ Minh gật đầu hỏi họ: "Người kia là ai vậy?"

"Anh muốn hỏi anh Dương Thận sao? Anh ấy là người rất lợi hại, là người đứng đầu trong bốn tướng dưới quyền Dạ thủ trưởng, tình cảm của anh ấy và chị Nghiên Tịch cũng coi là thanh mai trúc mã." Một anh lính nhanh nhảu nói.

Một anh lính khác tinh tường hơn vội vàng trừng mắt nhìn anh ta, bảo anh ta đừng nói linh tinh.

Ánh mắt Phong Dạ Minh thoáng qua ánh sáng u tối, chả trách gã đàn ông đó tốt với Nghiên Tịch như vậy, thì ra từ nhỏ lớn lên bên nhau.

Nhưng như vậy thì đã sao chứ, Nghiên Tịch đã là bạn gái của anh, anh tuyệt đối không cho phép bất cứ kẻ nào nhòm ngó.

Trên đường đi về phía một khu nhà, ánh mắt Dương Thận mấy lần nhìn về phía Dạ Nghiên Tịch, cuối cùng anh ta vẫn lên tiếng.

"Nghiên Tịch, em và Phong Dạ Minh có quan hệ gì vậy?"

Dạ Nghiên Tịch tạm thời không muốn nói rõ tình cảm giữa cô và Phong Dạ Minh, giống như vừa nãy, cô nhìn thấy Dương Thận không mấy thân thiện với Phong Dạ Minh.

"Em và anh ấy là bạn bè, cũng là đồng đội." Dạ Nghiên Tịch trả lời một câu.

Dương Thần dường như khẽ thở phào, anh ta tiếp tục nói: "Em có biết tại sao anh ta lại bị điều chuyển tới đây không?"

Dạ Nghiên Tịch ngạc nhiên hỏi ngược lại: "Anh biết sao?"

"Anh ta phạm lỗi, bị phạt tới đây, anh ta ở đây phải bắt đầu huấn luyện lại từ đầu."

"Cái gì?" Dạ Nghiên Tịch giật mình, vội vàng kéo Dương Thận lại: "Anh ấy phạm lỗi gì?"

"Anh ta ngông cuồng tự đại, không tuân theo nguyên tắc, kiêu ngạo cứng đầu, nói chung anh ta là một người tập trung mọi khuyết điểm."

"Anh nói thẳng với em anh ấy phạm lỗi gì." Dạ Nghiên Tịch nhíu mày, những đánh giá đó đối với cô mà nói không hề có ý nghĩa gì cả.

Cô rất hiểu anh là một người như thế nào.

"Việc này hãy hỏi ba em đi! Thủ trưởng rõ hơn anh."

"A Thận, em coi anh là anh em tốt, anh nói cho em biết đi." Dạ Nghiên Tịch nài nỉ một câu.

Sắc mặt Dương Thận thoáng qua vẻ đố kỵ: "Tại sao em lại lo lắng cho anh ta như vậy? Em thích anh ta sao?"

"Cầu xin anh đấy." Dạ Nghiên Tịch thực sự muốn biết.

"Anh ta vì một quyết định sai lầm đã làm lỡ một nhiệm vụ vô cùng quan trọng, nhiệm vụ đó cuối cùng tuy không gây ra tổn thất gì nhưng hậu quả vô cùng nghiêm trọng, vì thế cấp trên đã cách chức của anh ta, cho về huấn luyện lại từ đầu."

Dạ Nghiên Tịch sững người, việc này Phong Dạ Minh chưa từng nhắc với cô, tại sao anh lại không nhắc tới chứ?

"Nghiên Tịch, lát nữa gặp ba em tốt nhất em cũng đừng nhắc tới việc này, tránh làm ba em không vui."

"Nghiêm trọng vậy sao?" Dạ Nghiên Tịch lo lắng, nếu như vậy, vậy thì việc giữa họ có khi nào cũng phải tạm thời không để cho ba mẹ biết?

"Anh chỉ nhắc nhở em một câu vậy thôi." Dương Thận nói xong liền quay người bỏ đi.

Dạ Nghiên Tịch nhanh chóng bước về phía căn phòng mà mình lớn lên từ nhỏ, nơi này mặc dù không phải là biệt thự xa hoa nhưng từng cành cây ngọn cỏ ở đây đều vô cùng thân thiết.

Dạ Nghiên Tịch bước vào đại sảnh thì nhìn thấy một bóng hình dịu dàng ngồi trên sofa, tay cầm một tập tài liệu, đó là việc sở trường của mẹ cô, công việc phiên dịch.

"Mẹ!" Dạ Nghiên Tịch lập tức mỉm cười chạy tới, "Mẹ vẫn đang làm việc sao!"

Cung Muội Muội nhìn thấy con gái trở về liền giơ tay kéo con ngồi xuống bên cạnh mình, quan sát cô tỉ mỉ khuôn mặt cô: "Sẹo trên mặt là sao vậy? Sao lại bị thương?"

Dạ Nghiên Tịch bật cười nói: "Mẹ, chỉ là vết thương nhỏ mà thôi."

"Vết thương nhỏ? Vết đạn trên người con cũng là vết thương nhỏ sao?"

"Sao mẹ biết con bị bắn!" Dạ Nghiên Tịch rầu rĩ, quả nhiên không giấu ba mẹ được việc gì.

"Con vẫn còn muốn giấu ba mẹ? Nếu không phải con vẫn bình an vô sự, việc này mẹ nhất định sẽ truy cứu tới cùng là ai làm bị thương con gái của mẹ." Trong mắt Cung Muội Muội ánh lên lửa giận.

"Mẹ, chẳng phải con không sao rồi sao? Con gái của mẹ dũng cảm vô địch, ai dám làm bị thương con chứ?" Dạ Nghiên Tịch cười hì hì, trước mặt người nhà cô sẽ tự động trở thành một có gái bé nhỏ.

"Nghiên Tịch, theo ba vào thư phòng một lát." Một giọng nói hồn hậu trầm ấm vang lên, ba của cô - Dạ thủ trưởng Dạ Lương Thành bước ra từ hành lang bên cạnh.

"Ba!" Dạ Nghiên Tịch đứng trước mặt ba mình lập tức nghiêm túc hẳn.

Vì trong tim cô, ba là ba nhưng đồng thời cũng là cấp trên của cô, cô là tiểu binh tiểu tướng dưới quyền ba cô.

"Đi đi"! Cung Muội Muội nói xong, không quên đưa mắt cánh cáo ông xã mình, không được nổi giận với con gái quý báu của bà.

Dạ Lương Thành chỉ biết mỉm cười, trước mặt bà xã, hình tượng uy nghiêm của ông hoàn toàn bị phá hoại.

Dạ Nghiên Tịch đi theo ba mình vào thư phòng, một tách trà được đưa tới: "Uống đi! Uống trà rồi nói chuyện."

Dạ Nghiên Tịch liền đón lấy tách trà của ba mình, ngồi xuống uống một ngụm: "Ba, có phải ba muốn con báo cáo tình hình nhiệm vụ thời gian gần đây không?"

"Con hãy nói cho ba biết, lần hành động này của con và Phong Dạ Minh đi! Ba muốn biết kết quả của Thẩm Kiệt."

Dạ Nghiên Tịch sững người, không ngờ việc gì của cô cũng không qua mắt được ba mình: "Ba, việc này ba nhất định muốn biết sao?"

Dạ thủ trưởng nhìn con gái mình: "Nếu như con không nói, vậy thì ba đành phải gọi Phong Dạ Minh tới, việc này rất quan trọng, không phải hai đứa có thể quyết định."

"Ba, để con nói! Con chỉ hi vọng ba nghe xong có thể châm trước."

"Con nói đi."

Dạ Nghiên Tịch đành phải nói một lượt từ đầu tới cuối hành động lần này, đương nhiên bỏ qua những tình tiết tình cảm giữa họ, dù sao thì cô vẫn chưa rõ Phong Dạ Minh trong lòng ba mình là một người như thế nào.

Dạ thủ trưởng nghe xong, trầm ngâm vài phần: "Được rồi, con đi ra ngoài nói chuyện với mẹ con đi."

"Ba, con muốn hỏi ba Phong Dạ Minh phạm lỗi gì?"

"Tại sao con lại quan tâm cậu ta như vậy?"

"Con..."

"Tiếp sau đây cậu ta sẽ huấn luyện lại ở đây, cho dù thành tích trước đây của cậu ta sáng giá thế nào đi nữa, nếu như cậu ta không thể nhận được sự khẳng định ở chỗ ba, cậu ta sẽ không được phép rời khỏi đây." Giọng Dạ thủ trưởng toát lên vẻ uy nghiêm.

Dạ Nghiên Tịch liền trầm ngâm không nói gì, cô gật đầu, sau khi đi khỏi, Dạ Nghiên Tịch liền ngồi lại cùng mẹ mình một lát.

Trái tim cô vẫn bay tới bên Phong Dạ Minh.

Lúc này, Phong Dạ Minh một mình có một căn phòng, đồ đạc của anh cũng đã được đưa tới, anh đứng trước cửa sổ, trong đầu lại nhớ tới một việc trước đây, đó là một nhiệm vụ ba tháng về trước.

Do anh làm trái mệnh lệnh của cấp trên, hành động theo trực giác của bản thân, cho dù cuối cùng nhiệm vụ thành công thì cũng nhận được báo cáo xử lý của cấp trên, cách chức vị trí đại đội trưởng của anh, đưa về căn cứ huấn luyện lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.