Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 1491



Dạ Nghiên Tịch tròn mắt, trước đây cô không hỏi là vì con người anh đã hoàn toàn chinh phục trái tim cô, hơn nữa tiền là vật ngoài thân, dù nhiều đi nữa cũng không thể làm lay chuyển địa vị của anh trong tim cô.

Nhưng bây giờ cô mới biết, thì ra anh là người không cần khổ vì tiền.

"Tiền nhiều đi nữa cũng không phải bỗng dưng mà có! Phải tiết kiệm chi tiêu!" Dạ Nghiên Tịch nói một câu rất đáng yêu.

Phong Dạ Minh bật cười một tiếng, xoa đầu cô: "Anh không muốn tiết kiệm tiền với em, em cứ chọn đi!"

Dạ Nghiên Tịch cũng không phải thực sự muốn tiết kiệm tiền cho anh, mà là chưa có ý tưởng gì về áo cưới, cũng giống như người vậy, cô phải chọn người thích hợp với mình.

"Chúng ta cứ xem tiếp, nếu không chọn được thì tính sau." Dạ Nghiên Tịch khoác tay anh.

Hai người đi dạo tới hơn bốn giờ, Dạ Nghiên Tịch cũng không ưng ý cái nào liền kéo anh vào tiệm cà phê bên cạnh ngồi một lát, thành phố buổi chiều, tiết tấu cuộc sống bèn chậm lại.

Người trên đường đều đang tận hưởng sự an dật của buổi hoàng hôn, ánh tịch dương phía xa chiếu lên trên tường màn hình của một tòa nhà cao tầng phản xạ ánh sáng chói lóa.

Dạ nghiên Tịch nhìn thấy tòa nhà hoành tráng đó cười nói: "Đó là trụ sở công ty của cậu em, bây giờ anh họ em đang quản lý!"

"Người của gia tộc em, ai nấy cũng rất xuất sắc." Phong Dạ Minh mỉm cười nói, trên thế giới này rất khó tìm được gia tộc nào sánh bằng gia tộc nhà cô.

"Điểm này em không phủ nhận." Dạ Nghiên Tịch mỉm cười, "Hôm nào em sẽ dẫn anh đi làm quen, em tin rằng họ cũng nhất định rất muốn làm quen với anh, ờ, em trai của em, anh cũng phải gặp!"

"Anh cũng muốn biết em vợ mình trông như thế nào!" Phong Dạ Minh tò mò nói.

Dạ Nghiên Tịch liền lấy điện thoại ra, lục tìm trong album hình, lật ra một tấm hình đưa cho anh: "Này, như vậy đó."

Phong Dạ Minh cầm điện thoại, nheo mắt ngắm nhìn, đây là một tấm hình chụp hồi mười bảy mười tám tuổi, mặc một bộ đồ rằn ri, đứng thẳng, cắt mái tóc ngắn cá tính, ngũ quan đã bắt đầu trưởng thành, là một anh chàng đẹp trai.

"Lớn lên sẽ là một nhân vật lợi hại!" Phong Dạ Minh khen ngợi.

Dạ Nghiên Tịch cười nói: "Dựa vào sự cố gắng của nó thôi! Tin rằng nó sẽ không khiến cả nhà thất vọng!"

Phong Dạ Minh giơ tay nắm lấy tay cô: "Anh thật sự rất may mắn vì có được em."

Dạ Nghiên Tịch cũng ngoái đầu, đôi mắt trong veo, chứa chan tình cảm: "Em và anh cùng hạnh phúc như nhau."

Anh nắng ngoài cửa chiếu trên bàn của họ, hai đôi mắt nặng tình nhìn nhau, tỏa ra ánh sáng rực rỡ.

Mấy cô gái ngồi uống cà phê bên cạnh bất giác nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ.

Ba ngày sau, Phong Dạ Minh và Dạ Nghiên Tịch chuẩn bị về lại căn cứ, ở đó xe lửa, máy bay bình thường không thể tới được.

Chỉ có chiến cơ được phi chuẩn mới có thể đi tới đó, Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh một lần nữa lại lái chiến cơ trở về.

Cảm nhận khoái cảm bay trên trời xanh, đi qua thời gian tươi đẹp, không có gì tuyệt vời bằng ở bên cạnh người mình yêu.

Sau bốn giờ bay nhanh, cuối cùng họ cũng đã tới được căn cứ nằm trong khu rừng nguyên thủy rậm rạp, máy bay hạ cánh, người tới đón chính là Dương Thận, ánh mắt anh nghiêm túc và có phần tán thưởng, anh bước về phía hai người, và gọi Dạ Nghiên Tịch trước.

"Nghiên Tịch, em về rồi!"

Nói xong mới nhìn qua Phong Dạ Minh, mỉm cười nói: "Nói thực lòng, tôi thực sự không mong muốn cậu về đây."

Phong Dạ minh cũng mỉm cười: "Chả có cách nào cả, Nghiên Tịch ở đâu thì tôi ở đó."

Dạ Nghiên Tịch có phần lo lắng, lẽ nào Dương Thận lại định làm khó dễ anh! Đúng lúc này, Dương Thận bước tới bên cạnh Phong Dạ Minh, giơ tay vỗ vai anh: "Tôi đại diện các anh em ở đây cám ơn cậu, cậu đúng là một người đàn ông thực sự, đáng để người khác kính trọng."

Dạ Nghiên Tịch thở phào, đưa mắt nhìn Dương Thận, vẫn là Dương Thận tình cảm rõ ràng mà cô quen biết.

Phong Dạ Minh không quen với việc người khác cám ơn mình, anh chỉ mỉm cười: "Vậy sao? Nếu như anh muốn đánh nhau với tôi, tôi chấp nhận hẹn trước."

Dạ Nghiên Tịch đứng bên cạnh liền nói xen vào: "Bây giờ không được, vết thương của anh vẫn còn chưa lành hẳn."

Dương Thận liền quay đầu lại: "Nghiên Tịch, còn chưa kết hôn, sao đã quản chặt vậy?"

Dạ Nghiên Tịch đứng trước đám đàn em đang bụm miệng cười, mặt ửng hồng, có điều khi nhìn thấy ánh mắt vui vẻ sâu thẳm của anh nhìn mình, cô lại cảm thấy rất hạnh phúc.

"Điều gì cần quản vẫn phải quản." Phong Dạ Minh nói đỡ cho cô.

Dạ Nghiên Tịch hắng giọng một tiếng: "Chúng ta đi gặp ba mẹ em thôi!"

"Được!"

Dương Thận nói: "Họ đang đợi hai người rồi đấy, đi đi!"

Dương Thận đứng ở chỗ cũ, nhìn bóng hình hai người xứng lứa vừa đôi, anh khẽ thở dài, khi người mà mình thích có được người khác tốt hơn, cho dù mình không có được cũng đáng mừng.

Một anh lính trẻ bên cạnh liền bước tới đùa: "Anh Dương, đừng thở ngắn than dài nữa, không có chị Nghiên Tịch, chị y tá mới tới cũng có ý với anh đấy!"

Dương Thận trừng mắt nhìn cậu ta: "Lắm mồm."

"Đúng mà, lần trước chị ấy còn hỏi em xem anh có bạn gái hay chưa, thích người như thế nào?" Anh lính trẻ sao có thể bỏ qua cơ hội này.

Dương Thận nhìn về phía trạm y tế, ánh mắt bộc lộ vẻ hiếu kỳ: "Thực sao?"

"Đúng vậy, chị y tế đó cũng rất xinh đẹp! Em đã quan sát hai ngày rồi, có mấy anh thi thoảng lại chạy tới đó."

Ánh mắt Dương Thần có phần bực bội: "Toàn mấy người ăn không ngồi rồi, là những ai?"

Anh lính trẻ liền bịt miệng, không dám tố cáo các anh lớp trên.

"Ờ, em không nhớ rõ là những ai."

Nhưng trong mắt Dương Thận vẫn có chút hi vọng, dù sao bây giờ cũng đã nhiều tuổi, gia đình liên tục hối thúc, bây giờ anh đã từ bỏ tình cảm với Dạ Nghiên Tịch, cũng nên bước ra khỏi mối tình không có kết quả này.

Dạ Nghiên Tịch và Phong Dạ Minh đi tới khu nhà ở của ba mẹ cô, Phong Dạ Minh lần đầu tới đây, tâm trạng của anh có phần căng thẳng.

Cho dù là người đàn ông ưu tú tới mức nào đi nữa, đối diện với ba mẹ vợ đều khó tránh căng thẳng, thậm chí còn có chút lóng ngóng không biết phải làm sao: "Ba, mẹ, chúng con về rồi." Dạ Nghiên Tịch gọi.

Chỉ thấy ở hướng thư phòng, một đôi vợ chồng đang bước ra, người đi đằng trước đương nhiên là Cung Muội Muội đang vô cùng lo lắng, bà thấy con gái bình an vô sự mới cảm thấy yên tâm.

"Cuối cùng cũng đã về." Ánh mắt Cung Muội Muội mỉm cười nhìn chàng trai trẻ tuấn tú đứng bên cạnh cô.

"Cháu chính là Dạ Minh!"

"Cháu chào bác gái!" Phong Dạ Minh thầm kinh ngạc, chả trách Dạ Nghiên Tịch xinh đẹp như vậy, hoàn toàn là thừa kế gen tốt của mẹ.

"Ngồi đi!" Dạ thủ trưởng nói một câu.

"Chào thủ trưởng." Phong Dạ Minh lập tức đứng thẳng theo tác phong quân đội.

Dạ Lương Thành xua tay: "Ở nhà không có thủ trường, cậu cứ gọi tôi là bác trai."

"Vâng, bác trai." Phong Dạ Minh liền đổi cách xưng hô, cũng cảm thấy thân thiết hơn.

Dạ Lương Thành chăm chú nhìn con gái một lát, những việc xảy ra trong nhiệm vụ lần này, Mạc Hạo đã nói với ông, chỉ có điều ông vẫn không dám nói với vợ về việc con gái từng bị nhốt trong xe.

Dạ Nghiên Tịch bất giác cúi đầu, không dám nhìn vào mắt ba mình, cô còn tưởng rằng việc này có thể giấu được, không ngờ ba vẫn biết hết!

"Dạ Minh, về việc cậu bị giáng cấp, chúng tôi đã nhận được thông tin mới nhất, là đội viên Đỗ Chí Kiệt của cậu cấu kết với cấp trên Nhậm Bang, thuyên chuyển công tác và giáng chức cậu, bây giờ việc của cậu, ngài tổng thống đã xóa bỏ xử lý giáng chức đối với cậu."

"Cám ơn bác trai, cũng cám ơn tổng thống." Phong Dạ Minh đã biết về việc này.

"Hôm qua nói chuyện với tổng thống, ngài cho phép cậu nghỉ phép một năm."

Phong Dạ Minh cũng vui vẻ đồng ý, anh gật đầu nói: "Vừa hay, cháu cần có thời gian ở bên Nghiên Tịch."

Nói xong anh lại nghiêm nghị nhìn họ, khẩn cầu: "Bác trai bác gái, cháu mong hai bác giao Nghiên Tịch cho cháu chăm sóc, để cháu cưới cô ấy, ở bên cô ấy cả đời."

Cung Muội Muội trước đây luôn cho rằng con gái không gả đi được, không ngờ chưa tới một năm, con gái đã có được hạnh phúc của mình, bà vui mừng gật đầu lia lịa: "Được, hai bác đồng ý giao Nghiên Tịch cho cháu chăm sóc, chỉ cần hai đứa yêu thương nhau thì hai bác không có ý kiến gì cả."

Dạ Nghiên Tịch thấy không khí quá nghiêm túc, cô bất giác bật cười, cười nói với mẹ mình: "Mẹ, mẹ thấy chưa, con gái mẹ đâu phải không có ai cần? Trước đây mẹ còn lo lắng không gả con đi được!"

Cung Muội Muội vừa buồn cười vừa rầu rĩ, thời khắc nghiêm túc thế này mà còn nói vậy.

"Con đấy!" Cũng không sợ Dạ Minh chê cười."

"Anh ấy không đâu." Dạ Nghiên Tịch ngẩng đầu nhìn người đàn ông bên cạnh, Phong Dạ Minh cũng bật cười: "Không đâu."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.