Trình Vũ Trạch lập tức dừng lại ánh mắt dò xét lung tung, quay đầu thì nhìn thấy người đàn ông cao to khí chất kinh người đang ngồi ở ghế sofa kia, theo lẽ mà nói, tuổi nhỏ như thế mà nhìn thấy người như Cung Dạ Tiêu vậy thì tuyệt đối sẽ sợ hãi run rẩy, hoặc sẽ bị cái khí lạnh toát ra từ người anh làm cho đứng hình.
Thế nhưng, với cậu nhóc thì người đàn ông này lại có cảm giác thân thiết vô cùng, chú ấy chính là hình tượng baba trong mắt cậu, nên bàn tay nhỏ của cậu ngắc một cái, để lộ ra nụ cười tự cho là đáng yêu nhất.
Đôi ngươi anh bình tĩnh không hề ngạc nhiên, khi nhìn thấy ngoại hình của đứa trẻ thì tức khắc bị sốc, cái ngoại hình giống như của bản thân, nói đúng hơn là bản thân khi còn nhỏ, như một khuôn.
Khuôn mặt nhỏ hồng hào trắng trẻo, xương quai hàm bo lượn rõ nét, tuy vẫn còn tròn trịa nhưng thần thái ngũ quan đều khiến anh có cảm giác đang nhìn thấy bản thân khi còn nhỏ.
Anh đang ở trong trạng thái bất ngờ, thì nhóc con hướng về phía trợ lý Nhan nghiêm mặt nói, "Dì này, dì có thể đi ra ngoài trước hay không, con muốn nói chuyện cá nhân với chú con." Trợ lý Nhan ngơ người, cô ngước đầu nhìn về mắt ông chủ, muốn xác nhận rằng đây có phải cháu của anh hay không. Chỉ thấy Cung Dạ Tiêu lập tức vẫy tay ngầm bảo cô rời khỏi.
Trợ lý Nhan lén giật mình, vậy đứa trẻ đúng thật là cháu của ông chủ?
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Trình Vũ Trạch dùng đôi mắt to nhìn chăm chăm người đàn ông trước mặt, thành khẩn xin lỗi, "Xin lỗi Cung tiên sinh, con muốn gặp chú nên mới nói dối là cháu trai của chú, chú không trách con chứ nhỉ!"
"Tại sao con phải gặp ta?" Khuôn mặt anh tuấn của Cung Dạ Tiêu đanh lại, giọng nói trầm khàn có chút gấp gáp.
"Con đến gặp chú, là vì muốn thay mami con đưa một bản sơ yếu lý lịch." Nói xong, nhóc con lấy balo ra, từ bên trong lấy ra một tờ sơ yếu lý lịch đã bị gấp lại nhỏ xíu đưa cho anh.
Cung Dạ Tiêu cũng không biết bản thân lấy đâu ra sự nhẫn nại, anh cũng đưa tay ra đón lấy, khi anh nhìn thấy tờ sơ yếu lý lịch không thể được xem là sơ yếu lý lịch này, trên đó còn dán hình của một người phụ nữ, đôi mày sắc của anh lập tức khóa chặt, "Mami con muốn đến công ty ta ứng tuyển?"
Cậu bé lập tức nhếch mày, khuôn mặt nghiêm túc gật đầu nói, "Đúng vậy ạ! Mami con muốn ứng tuyển làm bạn gái của chú."
"Mami con?" Cung Dạ Tiêu nén cơn cười lại trong lòng, nhìn đứa nhóc gan to hơn trời này, anh cảm thấy thật khó tin, nét chữ trên tờ giấy này có lẽ là của nhóc, cũng tính là khá ngay ngắn.
"Nhóc con, ta không có hứng thú với mami con, tuy nhiên, ta lại có hứng thú với con, nói ta nghe, con tên gì? Năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Cung Dạ Tiêu bất giác có cảm giác muốn thân cận hơn với đứa trẻ này. Sống đến từng tuổi này, đây là lần đầu tiên trong đời anh mới có cảm giác hiếu kỳ một vấn đề, đứa trẻ này chui ra từ đâu vậy?
Trình Vũ Trạch chu chu cái miệng nhỏ, lộ rõ sự thất vọng nhìn anh, "Tại sao chú không có hứng thú với mami con, mami con đẹp lắm đó."
"Con đến gặp ta chỉ vì muốn đưa bản lý lịch này? Cung Dạ Tiêu nhếch mày cười.
"Đúng ạ!" Nhóc con nghiêm túc gật đầu, "Mami con tội nghiệp lắm, ngày nào mami cũng tăng ca, còn phải chăm sóc con, con muốn tìm cho mami một người bạn trai ưu tú, con cảm thấy chú là người rất thích hợp làm bạn trai mami."
Trong lòng Cung Dạ Tiêu cười nhạt, phụ nữ bây giờ vì muốn tiếp cận anh thật là không có gì không dám làm cả, chỉ vì đứa trẻ này có khuôn mặt na ná anh thì bắt đầu nảy ý định lợi dụng sao?
"Bạn nhỏ, ta không có hứng thú làm bạn trai mami con, con về nhà nói với mami, lần sau đừng lợi dụng con đến tiếp cận ta nữa, vô dụng thôi." Cung Dạ Tiêu nhẫn nại nói lời cảnh cáo.
Trình Vũ Trạch chớp chớp mắt, chề môi nói, "Không phải mami kêu con đến đâu! Là con tự muốn đến đây, con muốn gặp chú."