Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 254



Trình Ly Nguyệt đột nhiên nhận ra mình đã mất bình tĩnh, cô vội hít thở thật sâu ngồi xuống, sắc mặt không vui.

Ông Cung nhìn cô nói: "Trình tiểu thư, tôi rất cảm kích cô đã sinh ra Tiểu Trạch, nhưng đứa trẻ này mang dòng máu của nhà họ Cung chúng tôi, điểm này không thể phủ nhận."

"Nhưng việc này cũng không đồng nghĩa với việc Tiểu Trạch nhất định phải về sống tại nhà họ Cung, tôi có thể chăm sóc tốt cho con, bầu bạn bên con." Trình Ly Nguyệt cũng không muốn nhượng bộ, nếu như không tỏ thái độ, nhà họ Cung sẽ tưởng cô dễ ăn hiếp.

Ông Cung nghiêm mặt nói: "Tiểu Trạch nhất định phải về nhà họ Cung sinh sống, vì phương hướng bồi dưỡng nó, Trình tiểu thư không gánh vác được."

"Tôi sẽ cố gắng kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền để nuôi dạy, bồi dưỡng con."

"Nhưng cô có biết để bồi dưỡng người thừa kế nhà họ Cung trong tương lai cần tốn bao nhiêu tiền bạc và sức lực không?" Ông Cung nghiêm túc hỏi.

Trình Ly Nguyệt kinh ngạc, người thừa kế nhà họ Cung trong tương lai? Nói Tiểu Trạch sao?

"Cuộc sống của Tiểu Trạch sẽ do nó tự lựa chọn, có lẽ nó không thích hợp làm người thừa kế nhà họ Cung trong tương lai." Trình Ly Nguyệt cảm thấy ông Cung đã quá phiến diện khi quyết định cuộc sống của Tiểu Trạch.

Nhỡ con thích kinh doanh thì sao? Nhỡ con giống cô thích hội họa thì sao? Cô không muốn tương lai con bị trói buộc với tập đoàn Cung Thị, như vậy quá trình trưởng thành của con sẽ rất khổ sở.

"Trình tiểu thư, việc nhà họ Cung không tới lượt cô phải lo lắng và quyết định, tương lai của Tiểu Trạch sẽ tự có định số." Ông Cung thực sự nổi giận trước sự vô lễ của Trình Ly Nguyệt.

Cũng là vị ông thân phận cao, có địa vị nhất định trong thương trường và trong nhà nước, người gặp ông không ai không lễ phép cung kính, đâu có thể chấp nhận Trình Ly Nguyệt hỗn xược trước mặt mình?

Trình Ly Nguyệt mắt đỏ hoe, cô mím chặt môi không nói gì.

"Trình tiểu thư, cô và Dạ Tiêu cùng ở bên Tiểu Trạch là được phép của tôi, mong cô không nên có suy nghĩ nào vượt quá giới hạn với Dạ Tiêu."

Trái tim Trình Ly Nguyệt đau nhói, bây giờ lại nói chuyện của cô và Cung Dạ Tiêu sao?

"Tôi không có." Trình Ly Nguyệt cứng rắn không chịu thừa nhận.

"Không có thì tốt, dù sao một năm sau Tiểu Trạch cũng sẽ phải cùng Dạ Tiêu về lại nhà họ Cung." Ông Cung gật đầu nói.

Trình Ly Nguyệt mở tròn mặt, nhất thời không hiểu ý của ông Cung là gì, cô thở gấp lên tiếng: "Cung lão tiên sinh, ông nói vậy là có ý gì?"

Ông Cung nhíu mày, hỏi cô: "Lẽ nào cô không biết? Dạ Tiêu không nói với cô sao?"

"Anh ấy nói với tôi điều gì?" Trình Ly Nguyệt vẻ mặt mơ hồ.

"Tôi từng nói chuyện với Dạ Tiêu, tôi cho nó thời hạn một năm để nó nuôi dưỡng tình cha con với Tiểu Trạch, một năm sau Dạ Tiêu hứa với tôi sẽ dẫn Tiểu Trạch về nhà họ Cung, cắt đứt quan hệ mẹ con với cô." Ông Cung lên tiếng.

Câu nói này giống như một bàn tay vô hình, lập tức đẩy Trình Ly Nguyệt đang ở nhân gian xuống địa ngục, cô mở tròn mắt, nín thở, trong đầu toàn là câu nói này của ông Cung.

Cung Dạ Tiêu và Tiểu Trạch nuôi dưỡng tình cảm? Chỉ để một năm sau dẫn con về nhà họ Cung?

"Trình tiểu thư, cô không cần phải lo lắng, chỉ cần Tiểu Trạch và Dạ Tiêu có tình cha con sâu đậm, tương lai Dạ Tiêu dẫn nó về nhà họ Cung, nó sẽ không ỷ lại vào cô nữa, có cha ở bên, nó vẫn có thể trưởng thành vô lo vô nghĩ." Ông Cung khuyên nhủ.

Nhưng ông hoàn toàn không biết rằng, những lời nói này của mình có ý nghĩa thế nào với Trình Ly Nguyệt.

Giống như một sét đánh ngang tai, nổ tung mọi suy nghĩ và lí trí của cô.

Trong đầu cô xuất hiện những hình ảnh Cung Dạ Tiêu và Tiểu Trạch ở bên nhau, dường như Cung Dạ Tiêu giống như một kẻ trộm đáng ghét, chung sống cùng cô để cướp đi con cô.

Trình Ly Nguyệt nước mắt rưng rưng, cô nhìn ông Cung ở trước mặt: "Cung Dạ Tiêu thực sự đã hứa với ông, một năm sau sẽ dẫn Tiểu Trạch về nhà họ Cung? Là chính miệng anh ta nói vậy?"

"Vốn dĩ ý của tôi là khi biết sự tồn tại của Tiểu Trạch, tôi đã muốn dẫn nó về nhà họ Cung nuôi dưỡng, nhưng Cung Dạ Tiêu là ba của đứa bé, nó không muốn con trai mình phải chịu đau khổ chia ly, vì thế nó xin tôi một năm để nuôi dưỡng tình cảm với Tiểu Trạch. Một năm sau, nó và Tiểu Trạch có tình cha con sâu đậm rồi, tới khi đó Tiểu Trạch và cô cắt đứt tình cảm sẽ không còn đau khổ nữa." Ông Cung nói xong, ngược lại cảm thấy kì lạ, nói: "Sao vậy? Dạ Tiêu không nói rõ điều này với cô sao? Tôi tưởng nó đã nói với cô rồi?"

Trình Ly Nguyệt đầu óc trống rỗng, sắc mặt tái nhợt, bàn tay cầm túi của côi lúc này đã nắm chặt lại, khớp tay trắng bệch.

Người cô run lên, trái tim cô đang chịu sự giày vò đau đớn.

Lúc này không có từ ngữ nào có thể hình dung sự đau khổ trong lòng cô.

"Cung lão tiên sinh, xin lỗi, tôi có việc phải đi." Trình Ly Nguyệt run rẩy nói sau đó đứng dậy.

Ông Cung nhìn gương mặt tái nhợt của cô, thở dài nói: "Trình tiểu thư, tôi không muốn làm tổn thương cô, tôi hi vọng cô giao ra quyền nuôi dưỡng Tiểu Trạch và rời xa cháu nội tôi, tôi đồng ý bồi thường dưới mọi hình thức."

Trình Ly Nguyệt nghe xong nhưng người cô vẫn lao ra ngoài cửa, cô kéo mạnh cửa, chạy vội ra ngoài.

Ông Cung nhìn bàn thức ăn chưa hề động đũa, thầm than một tiếng, xem ra ông vẫn phải tìm cơ hội nói chuyện với cô.

Trình Ly Nguyệt chạy như điên trên đường, chạy mãi chạy mãi, khi đi qua một công viên cô liền ngồi sụp xuống đất, cô bịt chặt miệng ngăn không cho mình khóc thành tiếng, nước mắt cô giàn giụa khắp khuôn mặt.

Từng giọt từng giọt không ngừng tuôn rơi.

Trái tim cô giống như bị dao cứa liên hồi, đau đớn khiến cô như muốn ngừng thở.

Đây chính là mục đích Cung Dạ Tiêu tiếp cận cô? Đây chính là mục đích khiến Cung Dạ Tiêu hàng ngày hàng đêm ở bên Tiểu Trạch? Là vì muốn tạo dựng tình cha con, để một năm sau dẫn con rời xa cô?

Trình Ly Nguyệt khóc nức nở, nỗi niềm đau khổ bi thương nhấn chìm cô, người đi đường đều kinh ngác nhìn cô, không biết cô gái ngồi trên mặt đất, khóc lóc đau đớn tuyệt vọng này đã trải qua những gì.

Trình Ly Nguyệt mặc dù đau khổ cực độ nhưng cô biết lúc này không phải là lúc đau khổ bi ai, cô phải làm sao đây?

Cô phải làm sao đây?

Trong đầu cô nảy sinh một quyết định mãnh liệt, cô phải dẫn Tiểu Trạch rời đi, rời đi ngay lập tức, cô phải giấu con tới nơi Cung Dạ Tiêu và nhà họ Cung không tìm được, chỉ có cô và con sinh sống.

Giống như trước đây, không cần lo sợ con bị cướp mất.

Đúng, cô phải dẫn con đi, ngay bây giờ, Trình Ly Nguyệt giống như người điên, hoảng hốt như người mất hồn, như thế Cung Dạ Tiêu sẽ cướp Tiểu Trạch về nhà họ Cung ngay lúc này.

Vì lời nói của ông Cung đã khiến cô vô cùng kích động, thì ra Cung Dạ Tiêu cùng một giuộc với ông anh ta, thì ra mục đích cuối cùng của họ là Tiểu Trạch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.