Trên máy bay, vẻ mặt Cung Dạ Tiêu căng thẳng vô cùng, ánh mắt sâu thẳm khó giấu sự sốt ruột và lo lắng của mình. Cảm xúc của hắn từ trước đến giờ chưa từng lộ rõ ra như vậy, thế nhưng vào giờ phút này, Trình Ly Nguyệt cảm nhận rõ được sự khẩn trương của hắn.
Ông Cung tuổi tác cũng đã cao, lại thêm chuyện ho ra máu nghiêm trọng như vậy, hắn sao có thể không lo?
Ngồi trên chiếc sofa,Trình Ly Nguyệt lặng yên đưa tay nắm lấy bàn tay của hắn. Cung Dạ Tiêu nhìn cô, cũng đưa tay ra nhưng lại đặt tay lên vai cô an ủi, "Anh không sao."
"Ông nội sẽ không sao đâu." Trình Ly Nguyệt mím môi cười.
Cung Dạ Tiêu nhẹ nhàng hôn lên mái tóc cô, ôm chặt lấy bả vai cô.
Bảy giờ trên máy bay, Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt không chợp mắt nổi, cứ thức vậy cho đến khi bay về sân bay nội địa. Lúc xuống máy bay trong nước vừa đúng năm giờ chiều. Người của Cung Dạ Tiêu đã đứng trước cổng sân bay chờ sẵn, Cung Dạ Tiêu vừa mở điện thoại thì Cung Muội Muội đã gọi điện đến.
"Alo, anh chị đã đến nơi chưa? Ông đang trong bệnh viện, anh chị đến thẳng bệnh viện luôn đi!"
"Được, bọn anh tới luôn đây." Trái tim Cung Dạ Tiêu như căng cứng lại, mà máy bay của hắn đã quay về nước Y ngay trong đêm để đón vợ chồng Cung Thánh Dương và Tiểu Trạch.
Trong bệnh viện.
Buổi sáng Cung Muội Muội đã nhận được điện thoại của mẹ gọi từ nước Y, từ sáng sớm cô đã tới bệnh viện. Sau khi ông Cung ho ra máu liền hôn mê đến tận giờ vẫn chưa tỉnh. Ngay cả các bác sĩ cũng cảm thấy tình trạng sức khỏe của ông Cung đang dần yếu đi.
Cung Muội Muội đang ngồi ở hành lang bệnh viện, nhìn thấy Cung Dạ Tiêu bước tới cô liền chạy lại, "Anh."
Cung Dạ Tiêu nhìn đôi mắt đỏ hồng của Cung Muội Muội, rõ ràng là đã khóc, anh liền ôm cô vào lòng an ủi, "Không sao đâu!"
"Chú hai, chú ba đến rồi".
"Bọn họ còn đến đây làm gì?" Sắc mặt của Cung Dạ Tiêu liền trầm xuống, hiện giờ hắn chỉ còn lại sự căm phẫn khi nhắc tới hai người chú này.
Trình Ly Nguyệt đứng bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hắn, như muốn trấn an hắn. Cung Dạ Tiêu đã nén lại được một chút tức giận nơi đáy mắt, hắn nói với hai cô, "Các em đợi ngoài, anh vào trước xem sao."
Trình Ly Nguyệt khéo tay Cung Muội Muội, ánh mắt toát ra sự an ủi. Cung Muội Muội vòng tay ôm lấy cô, lộ rõ vẻ yếu ớt.
Cung Dạ Tiêu bước đến phòng bệnh, hắn đưa tay gõ nhẹ cửa rồi bước vào, chỉ thấy trong phòng bệnh rộng lớn, Cung Nghiêm và Cung Húc đang ngồi trên chiếc ghế sofa. Con trai của Cung Nghiêm, Cung Thừa Vĩ, cũng có mặt. Hai thím cũng đang ở đây, trên gương mặt họ đều lộ rõ sự lo lắng.
Thấy Cung Dạ Tiêu bước vào, một loạt ánh mắt đều hướng thẳng đến hắn, ánh mắt như kiểu đề phòng, cứ như sự xuất hiện của Cung Dạ Tiêu mang đến sự uy hiếp cho bọn họ vậy.
Cung Dạ Tiêu từng bước từng bước tới trước giường bệnh, chỉ thấy ông Cung đang thở ô xi, gương mặt ốm yếu nằm trên giường bệnh, mái tóc đã bạc trắng và bộ quần áo bệnh viện màu lam khiến ông thoạt nhìn yếu đi rất nhiều.
Cung Dạ Tiêu dời mắt khỏi ông, ngay sau đó, hắn dùng ánh mắt sắc bén căm phẫn phóng về phía chú ba. Cung Húc nhất thời bị ánh mắt của cháu trai làm cho sợ hãi, chột dạ cúi đầu, người làm cho ông Cung thành ra như thế này chính là hắn.
Cung Nghiêm nhíu nhíu mày, hắn không nhìn nổi cách xử sự của Cung Dạ Tiêu đối với bậc cha chú. Hắn trầm giọng nói, "Dạ Tiêu, bệnh của ông nội không liên quan gì đến chú ba cả, con đừng đổ hết tội lỗi lên người chú ba. Ông nội con là do đến tuổi rồi thôi."
Trong lòng Cung Dạ Tiêu lạnh lẽo tột cùng nhưng cũng chẳng biểu lộ ra mặt. Hắn nhìn ông nội một cái, rồi quay người bước ra ngoài, hắn muốn đi gặp bác sĩ điều trị để hiểu rõ về tình trạng bệnh của ông.
Trình Ly Nguyệt thấy hắn bước ra liền chạy tới. Cung Dạ Tiêu trầm giọng nói, "Hai người cứ đợi ở đây, anh đi hỏi bác sĩ điều trị."
Trình Ly Nguyệt nhìn theo bóng dáng hắn, thở dài một hơi, trước kia cô cảm thấy ông Cung là người cứng đầu, không thể nói lý, thế nhưng hiện giờ, cô thực lòng mong bệnh của ông mau chóng bình phục.
"Muội Muội, bác sĩ có nói gì không?" Trình Ly Nguyệt khẽ hỏi Cung Muội Muội.
"Bác sĩ chỉ nói phải nằm viện để quan sát, mọi thứ phải đợi ông tỉnh lại mới có thể xem xét tiếp. Chín giờ sáng nay ông được đưa tới bệnh viện, từ lúc ấy đến giờ ông vẫn hôn mê chưa tỉnh."
Trái tim của Trình Ly Nguyệt như trầm xuống, cô chỉ biết cầu nguyện cho ông nội sẽ không xảy ra chuyện gì.
Mười mấy phút sau, Cung Dạ Tiêu từ văn phòng của bác sĩ điều trị bước ra, sắc mặt hắn ngưng trọng, mày kiếm nhíu lại một chỗ, rất rõ ràng, tình hình không được khả quan cho lắm.
"Anh, bác sĩ nói gì vậy?" Cung Muội Muội chạy đến trước mặt hỏi.
"Phải đợi ông tỉnh lại mới biết được." Cung Dạ Tiêu an ủi, thế nhưng hắn lại không nói cho cô một câu khác mà bác sĩ nói với anh, bảo mọi người phải chuẩn bị sẵn tâm lý.
Đây là bệnh viện tư nhân của gia tộc nhà họ Cung. Nơi đây có những thiết bị y tê cao cấp nhất, có những loại thuốc tốt nhất thế giới, có những chuyên gia hàng đầu, thế nhưng, cái vòng tuần hoàn sinh lão bệnh tử không thể dừng lại vì những thứ đó.
"Lương Thành đâu? Sao em không đưa hắn đến?" Cung Dạ Tiêu hỏi, nghĩ rằng hắn sẽ ở cùng em gái mình.
"Em không cho anh ấy đến." Cung Muội Muội lắc lắc đầu, trong phòng bệnh đang có người nhà của Cung Nghiêm và Cung Húc, cô không muốn Dạ Lương Thành phải khó xử.
"Hai người đến phòng nghỉ đợi đi, anh quay lại phòng bệnh xem thế nào." Cung Dạ Tiêu biết trước khi ông nội tỉnh lại, chú hai và chú ba nhất quyết sẽ không chịu rời đi.
Đúng lúc này, cửa phòng bệnh mở ra, Cung Thừa Vĩ gọi to, "Mau gọi bác sĩ, ông nội tỉnh rồi."
Hai vị bác sĩ từ văn phòng chạy vội đến, hai y tá cũng vội vã chạy theo sau. Cung Dạ Tiêu dặn dò Trình Ly Nguyệt và Cung Muội Muội, "Hai người đừng vào vội."
Trên giường bệnh, ông Cung đã tỉnh lại. Ông nhìn đám người đang vây quanh giường bệnh, cuối cùng, ông cũng nhìn thấy Cung Dạ Tiêu ở bên cạnh, nhẹ nhõm thở một hơi, "Dạ Tiêu, con tới rồi."
Câu nói đó khiến cho hai gia đình nhà Cung Nghiêm và Cung Húc đều cảm thấy ghen tỵ. Cung lão gia vừa tỉnh lại tìm Cung Dạ Tiêu ngay? Có thể thấy rõ ràng hắn có trọng lượng thế nào trong lòng ông.
"Bác sĩ, kiểm tra cho ông đi." Cung Dạ Tiêu mở miệng nói.
Lúc này, ông Cung khẽ khoát tay, "Đừng gấp vậy, ông không sao!" Cung lão gia thở gấp, cơ thể mình thế nào ông là người hiểu rõ nhất. Ông nói với Cung Dạ Tiêu, "Dạ Tiêu, nào, đỡ ông ngồi dậy."
Cung Dạ Tiêu đưa tay đỡ ông dậy, ánh mắt của ông Cung lướt qua đám người trước giường bệnh, rồi dừng lại ở người con thứ ba của mình, Cung Húc.
Cung Húc tự trách mình đến mức đỏ cả mắt, tự cho mình một bạt tai nặng nề, "Ba, ba không sao chứ! Đều tại con không tốt, con không nên nói những lời như vậy, xin ba đừng để trong lòng."
Thế nhưng người khác nhìn vào lại thấy hắn như đang diễn kịch, diễn càng nhiều thì tình càng ít!
"Ba, ba cảm thấy trong người thế nào rồi?" Cung Nghiêm thì lại làm ra vẻ điềm tĩnh.