Trong phòng sách của Cung Nghiêm, hai cha con họ đã tiến hành một cuộc nói chuyện.
"Ba, cho dù ông nội đã mất rồi, nhưng chuyện di chúc, chúng ta lại hoàn toàn không có một chút manh mối nào!" Cung Thừa Vĩ chán chản.
Cung Nghiêm nheo mắt, đưa ra tính toán: "Ba nhớ ông con thích đưa di chúc cho người ông cụ tin tưởng nhất, bây giờ ba phải liệt kê ra danh sách những người này, sau đó đến thăm hỏi từng người một."
"Vâng ba, đây là một ý kiến hay, ba là người con trai thứ hai của ông nội, có quyền được xem nội dung bản di chúc."
"Hừ! Ba xem làm gì? Trên đó không có thứ mà ba muốn, ba không muốn xem, ba muốn bản di chúc đó biến mất vĩnh viễn khỏi cõi đời này." Cung Nghiêm cười lạnh.
"Vậy số cổ phần trong tay ông nội phải tính sao?"
"Trong vòng ba tháng nếu không nhìn thấy bản di chúc, thì số cổ phần trong tay ông nội con phải chia lại, đến lúc đó, thể nào cũng có một phần cho chúng ta, chỉ cần ba giữ cổ phần gia nhập hội đồng quản trị, thì ngày tháng của Cung Dạ Tiêu sẽ không còn tốt đẹp nữa." Cung Dạ Tiêu cười lạnh lên tiếng.
"Chú ba thì sao? Trong tay chú ấy chắc chắn cũng có một phần."
"Thứ phế vật như nó, cho nó cổ phần, nó cũng không giữ được, sớm muộn cũng sẽ rơi vào tay trong ta thôi." Cung Nghiêm rất tự tin.
Sau khi đánh một giấc, buổi tối, trong phòng sách, Cung Thánh Dương cũng bàn bạc chuyện di chúc với Cung Dạ Tiêu.
"Ông nội không nói cụ thể với con là giao cho ai." Cung Dạ Tiêu cau mày, nói.
"Bây giờ chú hai và chú ba của con chắc chắn cũng đang tìm bản di chúc này, ba lo lắng họ lại giở trò quấy rối." Tuy Cung Thánh Dương đã từ bỏ quyền thừa kế, nhưng ông vẫn rất quan tâm đến tương lai của công ty.
Cung Dạ Tiêu nheo mắt: "Ông nội có tầm nhìn xa, tin rằng sẽ không để họ đạt được ý đồ, chúng ta chỉ cần yên lặng chờ đợi bản di chúc của ông xuất hiện."
"Ừ! Chỉ có thể làm như thế mà thôi, sáng mai là Tết rồi, mọi chuyện tạm thời gác qua một bên trước, ăn Tết xong rồi nói tiếp."
Đêm giao thừa đến.
Dinh thự nhà họ Cung náo nhiệt theo một kiểu rất riêng biệt, ăn xong bữa cơm tất niên, Dạ Lương Thành liền đến, bởi vì tối nay chỗ này sẽ bắn rất nhiều pháo hoa, Cung Muội Muội và cậu bé đều rất chờ mong.
Trình Ly Nguyệt cũng ăn tết ở đây, cô và nhà họ Cung đã đến mức độ tuy hai mà một rồi.
Chỗ này có một bãi cỏ lớn, pháo hoa bắn lên trời, đủ màu đủ sắc, cùng khoe sắc hòa trộn với pháo hoa trong trung tâm thành phố, mang lại một vẻ đẹp khác biệt.
Đùa giỡn cả một buổi tối, ngay cả cậu bé cũng thấy kích động đến 2 giờ sáng mới chịu đi ngủ. Cậu bé vừa ngủ, tất cả mọi người cũng mệt, ai về phòng nấy, Dạ Lương Thành về nhà, Cung Muội Muội không thấy thất vọng, bởi vì những ngày gần đây, anh đã làm đủ nhiều rồi.
Trong căn phòng yên tĩnh, Trình Ly Nguyệt dựa vào lòng Cung Dạ Tiêu, cậu bé được đưa đến phòng của Cung Muội Muội, lúc này gió lạnh gào rít dữ dội từng cơn bên ngoài cửa sổ, cứ như tiếng quỷ khóc, làm Trình Ly Nguyệt không ngủ được.
Anh cúi đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang cọ tới cọ lui trong lòng anh, anh khẽ hỏi: "Sao vậy?"
"Không ngủ được." Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn anh với vẻ bất lực.
"Muốn ngủ sao?"
"Ừ! Muốn ngủ!"
"Anh có cách."
"Cái gì? Chỗ của anh có thuốc ngủ à?" Trình Ly Nguyệt ngẩng đầu cười hỏi.
Cung Dạ Tiêu nhìn khóe môi cong cong của cô, anh khom người, hôn xuống, khẽ nỉ non: "Không cần dùng thuốc!"
Trình Ly Nguyệt nhìn anh bằng ánh mắt mơ màng, đột nhiên hiểu ra cách anh nói là gì, cô thấy hơi bó tay.
Hô hấp của Cung Dạ Tiêu dồn dập, ngửi lấy mùi xạ hương trên người cô, con tim rung động, nụ hôn sâu hơn, tay cũng bắt đầu cử động.
Ngón tay thon dài của anh luồn vào mái tóc của cô, giữ chặt phần ót, biến nụ hôn trở nên triền miên sâu thẳm.
Trình Ly Nguyệt ôm lấy eo của anh, cũng không từ chối anh, cô biết không chỉ có cô cần cách này để đi vào giấc ngủ, mà chắc anh cũng cần phải tiêu hao thể lực mới có thể ngủ được!
Động tĩnh trong phòng, phải hai tiếng đồng hồ sau mới chấm dứt, lúc này Trình Ly Nguyệt không còn sức để mơ, cô mệt đến mức nằm trên ngực anh ngủ thiếp đi, Cung Dạ Tiêu ôm lấy cô, anh thở dài thỏa mãn, dựa vào mái tóc mềm mại của cô, đi vào giấc ngủ.
Một năm mới, khung cảnh mới.
Niềm vui qua năm mới, lan tỏa khắp mọi ngõ ngách trong nước, thăm viếng bạn bè, vui chơi du ngoạn, Tết năm nay rất náo nhiệt tưng bừng.
Nhà họ Lục.
Chớp mắt bụng của Thẩm Quân Dao đã được một tháng, thỉnh thoảng cô ta lại mang một vài tư liệu kiểm tra từ bệnh viện về nhà, khiến cho người nhà họ Lục vô cùng bảo hộ và chăm sóc cô ta, ngay cả lòng kiên nhẫn của Lục Tuấn Hiên cũng trở về như lúc trước.
Mới đến trưa, Thẩm Quân Dao nằm trên giường, Lục Tuấn Hiên đang ngồi xem tư liệu ở bên cạnh, cô ta cuộn vào lòng hắn ta như một con rắn, cô ta nhìn hắn bằng ánh mắt mơ màng: "Tuấn Hiên..."
Đúng là Thẩm Quân Dao dựa vào đứa bé trong bụng để giành lại sự coi trọng, nhưng có một chuyện, khiến cô ta vừa đau khổ vừa hết cách, bây giờ ngay cả một nụ hôn Lục Tuấn Hiên cũng không cho cô ta, đừng nói đến việc tiếp xúc thân mật trên cơ thể.
Hiện tại, cô ta đã thèm khát hai tháng trời, cơ thể của cô ta sắp không chịu nổi rồi.
"Đừng quậy, coi chừng làm tổn thương đứa bé." Lục Tuấn Hiên nắm lấy tay cô ta, lấy bàn tay đang vẽ vòng tròn trên ngực hắn ta xuống.
"Ưm! Chỉ cần chúng ta cẩn thận một chút thì có thể mà." Thẩm Quân Dao cắn môi nói.
"Chưa qua 3 tháng ổn định, tuyệt đối không thể mạo hiểm, huống gì bây giờ em mới hơn một tháng." Lục Tuấn Hiên nhìn cô ta, vẻ mặt nghiêm túc.
Thẩm Quân Dao nhìn hắn ta bằng ánh mắt u oán, trên người nóng như lửa, thể nhưng chồng cô ta không chịu đụng đến cô ta.
"Không sao đâu, chỉ cần làm nhẹ nhàng thôi." Thẩm Quân Dao không thèm nghe theo, cô ta muốn, rất muốn.
Lục Tuấn Hiên lập tức đặt tư liệu xuống, vẻ mặt nghiêm túc: "Quân Dao, đừng nói anh không thể đụng vào em, ngay cả em cũng không thể nghĩ đến những điều này, lấy đứa bé làm trọng."
Thẩm Quân Dao biến sắc, đột nhiên cô ta tức giận, lên tiếng chất vấn: "Trong mắt anh, chỉ có đứa bé thôi đúng không? Anh không biết quan tâm đến em sao?"
"Chẳng lẽ vào lúc này, không phải nên đặt đứa bé lên hàng đầu sao?" Lục Tuấn Hiên cau mày, cảm thấy cô ta hơi ngang ngạnh, không chịu nói lý lẽ.
Thẩm Quân Dao nghẹn họng, cô ta cho rằng chỉ cần dùng đứa bé là có thể giữ chặt được trái tim của hắn ta, nhưng không ngờ, trong mắt hắn ta chỉ có đứa bé, cô ta lại trở thành một công cụ sinh đẻ.
Thẩm Quân Dao thật sự rất muốn làm "sảy" đứa bé này đi, sau đó giá họa cho Trình Ly Nguyệt, như thế cô ta không cầu phải sầu não về việc này nữa.
Lúc này cô ta không ngủ được, giơ tay ra ôm Lục Tuấn Hiên, cơ thể càng ngày càng nóng bừng, khiến cả đêm cô ta không thể ngủ được.
Chồng ở bên cạnh, nhưng không thể chạm vào, cuộc sống kiểu này thật khốn khổ.
Thẩm Quân Dao lên kế hoạch chi tiết về thời cơ để sảy đứa bé này, cô ta nên nhanh chóng tạo cơ hội gặp mặt Trình Ly Nguyệt, sau đó đổ cái chết của đứa bé này lên người Trình Ly Nguyệt.
Tuy hiện tại Trình Ly Nguyệt và Lục Tuấn Hiên không có quan hệ gì, nhưng Trình Ly Nguyệt giống như một con dao đâm vào ngực cô ta, nếu không rút ra, cả đời này cô ta không thể nào sống vui vẻ được.