Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 385



Sáng sớm.

Cửa nhà họ Lục.

Một chiếc xe hơi màu trắng đậu ở đó, Thẩm Quân Dao đứng trước cửa bấm dấu vân tay, cô nhấn mạnh một lượt mật khẩu nhưng đều báo không chính xác, cô vô cùng lo lắng.

Không ngờ nhà họ Lục sửa mật khẩu nhanh tới vậy, đồng thời cũng xóa hủy dấu vân tay của cô, cô gọi điện nhà họ Lục cũng không ai nghe máy, cô gọi cho Lục Tuấn Hiên thì bị chặn số.

Thẩm Quân Dao vô cùng tuyệt vọng và sợ hãi, điện thoại của Lục Nhã Tình có thể gọi được nhưng cô ta không nghe máy, cô không cam tâm, tiếp tục gọi lại.

Trong nhà họ Lục, Lục Nhã Tình ngồi trên sofa nhìn điện thoại đổ chuông, có phần bực bội quay sang nói với mẹ mình: "Mẹ, cô ta lại gọi tới đó, phiền toái quá."

"Không được nhận, nhà họ Lục chúng ta không có loại con dâu như cô ta! Đợi bên anh con xử lý xong, li hôn thì li hôn!" Trần Hà nói, bây giờ ba ta không chỉ giận vì cô lừa gạt bà, mà còn giận cô không biết đẻ, đã bốn năm năm rồi mà vẫn không có thai, cô còn vờ mang thai lừa gạt tình cảm của bà.

Bà càng nghĩ càng giận, có khi nào Thẩm Quân Dao không thể có con? Bà tuyệt đối không cho rằng đây là vấn đề của con trai mình, nhất định là vấn đề của Thẩm Quân Dao, vì thế cần phải đổi một người phụ nữ khác thử xem.

Hơn nữa bà đâu có mù, bà có thể nhận ra con trai bà đã không còn tình cảm với Thẩm Quân Dao nữa, hơn nữa nhà họ Thẩm cũng liên tục vòi tiền từ chỗ Thẩm Quân Dao, mẹ của thẩm Quân Dao cũng không phải dạng vừa, đó đều là tiền của nhà họ Lục.

"Đúng, hãy để cô ta lo lắng, chúng ta kiên quyết không nghe, con tắt máy rồi." Lục Nhã Tình nói xong liền tắt điện thoại di động, cầm ipad lên xem các kênh giải trí.

Ngoài cửa, Thẩm Quân Dao lại gọi điện nhưng nhận được thông báo đối phương đã tắt máy, cô giận tái mặt, người nhà họ Lục này cũng thật tuyệt tình, thật quá đáng.

Cô nghiến răng, nhà họ Lục kín cổng cao tường, cô muốn trèo vào cũng không trèo được, hơn nữa cô phải quang minh chính đại bước vào nhà mới được. Cô nghĩ Lục Tuấn Hiên chắc đang ở công ty, cô có thể tới công ty tìm anh.

Thẩm Quân Dao liền quay về xe, chạy xe tới công ty Lục Tuấn Hiên tìm người.

Hôm nay là thứ bảy, Thẩm Quân Dao tới công ty cũng không gặp ai, cô đột nhiên phát hiện ra rằng cô tìm khắp thế gian cũng không tìm thấy Lục Tuấn Hiên đâu cả, anh đang tránh mặt cô đồng thời cũng không tha thứ cho cô.

Thẩm Quân Dao về lại xe ngồi ôm mặt, nước mắt chảy ra giàn giụa, cô vô cùng hối hận vì đã làm một việc ngốc nghếch thế này, nhưng bây giờ hối hận cũng không có tác dụng gì cả.

Nhà họ Lục đã ghét bỏ và căm hận cô, cô không tài nào xóa bỏ được điều này.

Lúc này cô thực sự trở lên hèn mọn, chỉ cần Lục Tuấn Hiên tha lỗi cho cô, người nhà họ Lục lại đối xử tốt với cô, cô có thể làm trâu làm ngựa phục vụ họ.

Trên con đường rừng bên ngoài dinh thự, Trình Ly Nguyệt và Cung Muội Muội đi dạo bộ, phía trước là cậu nhóc dẫn theo Quả Bóng vừa chạy vừa nhảy, thi thoảng còn hái hoa bắt bướm, sau lưng là hai người con gái mảnh mai nho nhã đang chậm rãi đi dạo.

"Em vẫn không thể liên lạc được với anh ấy, em rất lo lắng." Cung Muội Muội thở dài nói, người được nhắc đến ở đây đương nhiên là Dạ Lương Thành đang đi làm nhiệm vụ, đã hai ngày không thể liên lạc được rồi.

Trình Ly Nguyệt an ủi: "Đừng lo lắng, Dạ Lương Thành xuất sắc như vậy, dù là nhiệm vụ gì đi chăng nữa anh ấy cũng nhất định hoàn thành thắng lợi."

"Em biết nhiệm vụ của anh ấy vô cùng khó khăn và nguy hiểm, nếu là nhiệm vụ thông thường anh ấy chắc chắn sẽ không đích thân đi, chắc chắn phải khó tới mức nhất định anh mới đích thân tham gia." Cung Muội Muội vô cùng lo lắng.

"Người nhà họ Dạ cũng không thể liên hệ sao?"

"Em hỏi rồi, họ nói khi anh ấy đang làm nhiệm vụ tốt nhất không được làm phiền, như thế sẽ khiến anh gặp nguy hiểm."

"Nếu đã vậy thì em hãy đợi đi! Nói không chừng anh ấy sẽ chủ động liên hệ em."

"Hi vọng là vậy!"

Trình Ly Nguyệt gọi cậu nhóc đang chạy ở phía trước: "Tiểu Trạch, con đi chậm thôi."

Cậu nhóc và Quả Bóng nhỏ chạy mãi chạy mãi, bỗng nhiên Quả Bóng ở phía trước ngáng vào chân cậu nhóc, cậu nhóc ngã nhào ra mặt đất, Trình Ly Nguyệt và Cung Muội Muội vội vàng chạy lại, chỉ thấy cậu nhóc đã tự bò lên, nói với họ: "Mami, cô, con không sao cả."

Cậu nhóc mặc khá nhiều quần áo, ngã trên mặt đất bằng phẳng cũng không đáng ngại, Trình Ly Nguyệt dặn dò: "Con cẩn thận một chút."

Trong thư phòng của dinh thự.

Cung Thánh Dương và Cung Dạ Tiêu đang ngồi trò chuyện, không khí có phần nghiêm trọng.

"Ba, việc này hãy giao cho con xử lý, bất luận họ dùng cách nào để đối phó với con, con cũng sẽ nương tình và để lại cho họ một con đường sống." Cung Dạ Tiêu bình tĩnh nói.

Cung Thánh Dương thở dài: "Dù sao họ cũng là chú ruột của con, con có thể giúp họ điều gì thì hãy giúp! Ba nghe nói công ty của Thừa Vĩ kinh doanh rất tốt."

Cung Dạ Tiêu gật đầu: "Đúng là không tồi." Cung Dạ Tiêu đương nhiên sẽ không nói với ba mình rằng khi ông còn sống đã dặn dò anh âm thầm giúp đỡ công ty của người em họ này, anh ta có thể giành được đơn hàng của chính phủ hoàn toàn là nhờ có anh ở sau lưng giúp đỡ.

"Người con sắp xếp có thể theo dõi hành động của họ mọi lúc mọi nơi, tốt nhất đừng làm gì điều gì không thể thu xếp được."

"Con biết." Cung Dạ Tiêu gật đầu.

Cuối tuần này mọi người đều ở lại trong dinh thự, vợ chồng Cung Thánh Dương tạm thời không về nông trại, định đợi Tiểu Trạch nghỉ hè sẽ dẫn cậu bé đi cùng, dù sao thì Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt đều đang bận rộn với sự nghiệp của mình, họ có thể giúp tí nào hay tí đấy.

Sáng thứ hai.

Sau khi đưa con tới trường, Cung Dạ Tiêu lại dẫn Trình Ly Nguyệt tới nhà hàng ăn sáng, gọi toàn món điểm tâm mà cô thích, Trình Ly Nguyệt mua một phần về công ty, cô muốn tặng cho Đường Duy Duy, lần này cô thực sự cám ơn trợ lý của mình.

Đường Duy Duy được gọi tới phòng làm việc của Trình Ly Nguyệt ăn điểm tâm, cô cũng hơi ngại nhưng điểm tâm quá ngon, cô không kiềm chế được liền ăn hết miếng này tới miếng khác.

"Chị Ly Nguyệt, chị yên tâm, Linda và em đã nói hết việc của chị cho mọi người biết rồi, bây giờ người trong công ty đều biết chị không hề có lỗi gì cả, mọi người đều vô cũng phẫn nộ thay cho chị!"

"Cám ơn!" Trình Ly Nguyệt cảm kích.

Sau khi Đường Duy Duy rời đi, Giản Vân liền gõ cửa bước vào, cô cũng nghe nói việc của Trình Ly Nguyệt đã hoàn toàn xoay chuyển tình thế, điều này khiến cô hơi bất ngờ.

"Ly Nguyệt, tốt quá, cuối cùng cô cũng được giải oan." Giản Vân giả vờ vui mừng.

"Cám ơn, tôi cây ngay không sợ chết đứng, việc tôi không làm thì tôi sẽ không thừa nhận." Trình Ly Nguyệt mím môi.

Giản Vân bỗng nhiên nghĩ ra một việc, nhìn thấy trên bàn cô có đặt mấy tấm hình vừa mới in xong, cô liền đoán: "Lẽ nào chủ đề lần này cô lựa chọn là chủ đề hoa cúc!"

Trình Ly Nguyệt cũng không giấu giếm, gật đầu nói: "Đúng vậy! Đây là yêu cầu của khách hàng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.