Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 394



Tối nay, Trình Ly Nguyệt đón nhóc con về nhà, Cung Dạ Tiêu có buổi xã giao nên không về nhà, hiếm khi cô và con trai được nhàn rỗi như vậy, chuyện này khiến cô nhớ tới quãng thời gian giữa cô và con trai lúc trước, vô cùng tươi đẹp.

Nhóc con cũng vậy, lúc này, cậu nhóc rất dính mẹ. Lúc Trình Ly Nguyệt nấu cơm, cậu nhóc dù không giúp được gì, cũng muốn góp chút náo nhiệt.

Trình Ly Nguyệt thắt tạp dề giúp nó, liền mặc cho nó nhặt một mớ rau, nhìn thấy dáng vẻ rửa rau của cậu nhóc, Trình Ly Nguyệt thỏa mãn mỉm cười.

“Mami, bao giờ Mami và daddy lại sinh em gái cho con?” Nhóc con vừa rửa rau vừa hỏi.

“Vì sao lại thích có em gái như vậy?” Trình Ly Nguyệt có chút câm nín, trẻ con bây giờ chẳng phải đều không thích có em sao?

“Bởi vì hôm nay con nhìn thấy em gái của một bạn khác, đáng yêu lắm ý! Mập mập phúng phính, con cũng muốn có em gái như vậy.” Nhóc con ra vẻ người lớn nói.

“Chẳng lẽ con không sợ sinh em trai em gái rồi, sẽ tranh đồ chơi với con? Giành ăn này? Còn cướp mất sự cưng chiều của daddy và mami?” Trình Ly Nguyệt thật sự không muốn sinh con nữa, cho nên, cô muốn nhóc con từ bỏ ý nghĩ này.

Nhóc con lập tức nghiêm túc lắc đầu: “Con không sợ. Con sẽ đưa hết đồ chơi của con cho các em. Hơn nữa, con không thích ăn kẹo, con sẽ cưng chiều em gái giống như daddy và mami vậy.” Ý của nhóc con chính là muốn có một cô em gái.

Trình Ly Nguyệt không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng lại rất khen ngợi sự khoan dung và hào phóng của con trai, xem ra, nhóc con của cô càng ngày càng hiểu chuyện rồi.

Nấu xong hai món mặn và một món canh, Trình Ly Nguyệt và con trai yên lặng ăn cơm, quãng thời gian này, Trình Ly Nguyệt rất mong có thể trôi chậm lại, đừng trôi đi quá nhanh, cô muốn cùng con lớn lên.

“Mami cũng ăn đi.” Nhóc con gắp rau vào bát của cô.

Trong lòng Trình Ly Nguyệt rất ấm áp, cụng trán con một cái: “Đúng là bảo bối của Mami.”

Ăn cơm xong, dọn dẹp mặt bàn, đã là tám giờ rồi, Trình Ly Nguyệt khó có được buổi tối để bản thân nghỉ ngơi, không làm việc, cùng con vẽ tranh, nhìn tòa lâu đài mà con trai vẽ ra, thật sự có chút giống với tòa lâu đài của Cung Dạ Tiêu.

“Đẹp quá, cố lên, tô màu nào.” Trình Ly Nguyệt ngồi bên cạnh cổ vũ con trai.

“Mami, con còn vẽ Shiba!” Nhóc con vẽ Shiba lên bãi cỏ trong bức tranh, nhưng vẽ không đẹp lắm, Trình Ly Nguyệt không khỏi bật cười, cầm lấy bút: “Mami giúp con.”

Trình Ly Nguyệt vẽ một chú cún đơn giản lên trên, nhóc con bắt đầu nghiêm túc tô màu.

Thời gian cứ dần trôi, ngoài cửa truyền đến tiếng mở khóa vân tay, Trình Ly Nguyệt và nhóc con cùng lúc ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy cửa bị đẩy ra, bóng dáng quyến rũ của Cung Dạ Tiêu mặc vest bước vào.

“Daddy...” Nhóc con vội vàng chạy xuống từ trên sô pha, lao đến trước mặt Cung Dạ Tiêu ôm lấy hắn, Cung Dạ Tiêu vắt áo vest sang một bên, vươn tay ôm con trai lên, thơm một cái lên mặt con: “Bữa tối ăn những gì nào?”

“Ăn cơm mami nấu, con còn ăn hai bát đấy.”

“Giỏi quá.” Cung Dạ Tiêu ôm nó đến trước sô pha.

Trình Ly Nguyệt mỉm cười nhìn hắn. Bỗng nhiên ngửi được hơi rượu phảng phất trong không khí, cô thôi cười, nhíu mày nói: “Uống rượu rồi?”

“Tiếp hai khách hàng quan trọng, uống vài chén, nhưng em yên tâm anh không say.” Đôi mắt của Cung Dạ Tiêu sáng rực tỉnh táo, không có vẻ say rượu.

Trình Ly Nguyệt vẫn hơi không thích hắn uống rượu, không tốt cho sức khỏe.

Nhóc con tô màu xong, Trình Ly Nguyệt nhìn đồng hồ, sắp đến chín rưỡi rồi, nói với nó: “Tiểu Trạch, phải ngủ rồi.”

“Mami, con ở cùng daddy một lúc được không?” Nhóc con ngồi trong lòng Cung Dạ Tiêu không muốn xuống.

Trình Ly Nguyệt nhìn hai ba con, gật đầu: “Được, không được quá mười giờ đâu, mami đi tắm đây.”

“Dạ! Con hứa sẽ đi ngủ sớm.” Nhóc con gật đầu.

Trình Ly Nguyệt quay về phòng của cô, cô ngồi trước bàn, cầm tập tranh mà ngẩn người, những nét phác thảo đã hình thành rồi, nhưng chi tiết lại cũng là một chuyện rất tinh vi, không dễ dàng mà hoàn thành.

Trình Ly Nguyệt bất giác đắm chìm vào công việc, nửa tiếng trôi qua, phía sau có một cánh tay vươn ra ôm cô, hơi thở mát rượi của người đàn ông phả lên tóc cô, mang theo chút hương rượu vấn vít, Trình Ly Nguyệt lập tức cong miệng cười.

“Con trai ngủ rồi?”

“Ừm, ngủ được mấy phút rồi, sao còn chưa đi tắm?” Cung Dạ Tiêu vừa hỏi vừa mập mờ cắn tai cô.

Trình Ly Nguyệt bật cười đẩy hắn: “Đừng vậy mà! Mệt rồi thì đi ngủ đi.”

“Ai bảo anh mệt rồi? Anh vẫn rất có tinh thần và sức lực.” Cung Dạ Tiêu vừa nói, vừa thò bàn tay không an phận vào trong vạt áo cô.

Trình Ly Nguyệt lập tức có chút cạn lời cười từ chối: “Không được đâu! Em còn phải làm việc.”

“Công việc quan trọng hơn anh sao?” Giọng nói khàn khàn của Cung Dạ Tiêu vang lên bên tai cô, vén mái tóc cô ra, đôi môi mỏng liền hôn lên cần cổ trắng ngần của cô.

Trình Ly Nguyệt bị kích thích đến mềm nhũn, cô đành đứng lên nói: “Em đi tắm đây.”

“Bỏ đi, anh cũng tắm, lúc nữa, cùng nhau tắm.”

“Không được đâu.”

“Anh không chê em bẩn đâu.”

“Anh mới bẩn ý.”

“Ừm! Anh bẩn... vậy chốc nữa chúng ta sẽ cùng bẩn...” Cung Dạ Tiêu nói đoạn, bế ngang cô ra ngoài, đi đến phòng ngủ của hắn, hơn nữa, còn không quên khóa cửa lại, lúc nhóc con ở nhà, tốt nhất phải chú ý một chút.

Trình Ly Nguyệt thở hổn hển bị hắn đè xuống, chiếc hôn nóng bỏng của người đàn ông lập tức rơi xuống, cắn đôi môi căng mọng của cô, bắt đầu chìm vào một đêm say mê.

Một tiếng sau, trời đã khuya rồi, Trình Ly Nguyệt muốn tắm táp rồi đi ngủ, đôi chân của cô sắp bước không nổi nữa, mà lúc này, người đàn ông kia vẫn tràn đầy tinh thần như cũ.

Vừa vặn vòi hoa sen ra, Trình Ly Nguyệt đã bị người đàn ông đẩy lên tường, nụ hôn của người đàn ông lập tức rơi xuống.

“Cung Dạ Tiêu, anh xong chưa vậy?”

“Vẫn chưa, vừa rồi ăn bữa chính. Bây giờ, anh còn muốn ăn bữa khuya...”

“Em không muốn ăn bữa khuya!” Trình Ly Nguyệt phản bác, những lời mờ ám như vậy, cứ như vậy mà thốt ra.

Người đàn ông xấu xa nhìn cô: “Không phải ăn nữa sao?”

Mặt Trình Ly Nguyệt đỏ bừng, người đàn ông này...

Quá đáng lắm rồi, quá gian xảo rồi.

Cô sắp không chịu nổi rồi.

Sáng sớm.

Trình Ly Nguyệt sống chết không muốn tỉnh dậy, cô mơ màng nghe thấy Cung Dạ Tiêu hôn má cô: “Ngoan, ngủ tiếp đi, anh đưa con đi học, tí nữa quay về đón em.”

Trình Ly Nguyệt mơ màng “ừm” một tiếng, cũng coi như là trả lời hắn, cô thật sự rất mệt.

Mơ màng ngủ hơn một tiếng, Trình Ly Nguyệt tỉnh dậy, liền nghe thấy tiếng ti vi ngoài phòng khách, cô vội vàng bật dậy, đi ra ngoài.

Liền nhìn thấy người đàn ông kia quả nhiên đang đợi cô.

“Tỉnh rồi? Rửa mặt chải đầu đi, ra ngoài ăn sáng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.