Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 419



Lý Nhuệ mặc dù là người đàn ông phương đông duy nhất nhưng anh ta ngồi đó vẫn khiến những người đàn ông cơ bắp ngoại quốc nhìn với ánh mắt cung kính.

Trong đó có một người lên tiếng, “Anh Lý, hai người đàn ông xuất hiện cách đây hai ngày là ai? Tai sao họ tấn công chúng ta?”

“Đúng thế! Họ dám bắn về phía chúng ta, suýt khiến chúng ta mất mạng.”

Lý Nhuệ lim dim mắt, giết người trong thời gian dài khiến xung quanh hắn luôn có một luồng sát khí. Hắn cười lạnh lùng, “Không cần quan tâm tới chúng. Nếu chúng xuất hiện cản mũi một lần nữa, chúng mày không cần nương tay, giết ngay lập tức.”

6 năm có thể làm thay đổi 1 con người. Nếu trong xương của họ có một gien nào đó không chịu an phận, thì chỉ cần cho hắn 1 cơ hội, chắc chắn hắn sẽ trở thành loại người mà hắn muốn.

Lý Nhuệ chính là loại người này. Lúc đầu hắn được tuyển vào lực lượng đặc nhiệm. Vì hắn có một nội tâm ác độc, một dã tâm muốn vươn lên, nên trong xã hội đen, từ một tên con nhang đệ tử tay sai, hắn dần biến thành một nhân vật sừng sỏ.

Hắn biết, khi càng lún sâu vào xã hội đen, cuối cùng hắn sẽ bị tổ chức cũ để ý. Thế nhưng hắn không có ý định kết thúc sự nghiệp hiện tại. Trong tay hắn có cả đống tiến xã hội đen. Đây chính là cuộc sống mà hắn muốn.

Làm sao hắn có thể rút lui trong lúc huy hoàng này?

Bây giờ, hắn chỉ có một suy nghĩa. Đó là sống. Bất kể là ai cầm súng chĩa vào hắn thì hắn nhất định sẽ là người đầu tiên nổ súng.

“Đại ca, nửa tháng sau chúng ta sẽ có hợp đồng lớn. Nếu bọn chúng quấy nhiễu thì hợp đồng này sẽ tiêu tan ngay.”

“Đúng thế! Đó là mối làm ăn lớn nhất của chúng ta. Nếu thành công, chúng ta có thể kiếm được hàng tỷ. Tới lúc đó, chúng ta muốn làm gì thì sẽ làm cái đó.”

Lý Nhuệ lẽ nào lại không biết? Trong xã hội đen, tiền chính là sự phát triển của tương lai. Không có tiền, hắn sẽ chẳng có băng đảng xã hội đen nào dưới tay mình. Kẻ thù của hắn nhiều như thế, hắn chắc chắn không kho phép mình đơn độc. Hắn phải có tiền để nuôi đám thuộc hạ và những kẻ bán mình cho hắn.

“Đại ca, hai tên này rất giảo hoạt. Em đã huy động mọi mối quan hệ để tìm chúng mà không thấy. Nhưng chắc chắn bọn chúng nó chưa xuất cảnh.”

Lý Nhuệ hừ một tiếng, “Mày có biết không? Đó chính là hai tên đặc nhiệm giỏi nhất thời tao còn ở đó. Nói về bản lĩnh, chúng mày chẳng thể bằng một phần của chúng nó.”

“Nếu chúng khó đối phó như thế, thì chúng ta phải tính sao? Không thể đợi chúng tự tới tìm được!”

Lý Nhuệ xuất thân từ lính đặc nhiệm, đương nhiên hiểu rõ cách chuyển hướng sự chú ý của kẻ địch. Trong nước, hắn đã xây dựng một thế lực xã hội đen. Bây giờ là lúc để chúng ra tay.

Hắn lấy điện thoại gọi vào số của thuộc hạ trong nước.

“Alo, anh Lý, có chuyện gì dặn dò ạ?” đầu bên kia là giọng nói của thuộc hạ thân tín nhất.

Lý Nhuệ trực tiếp ra lệnh, “Tao muốn mày lập tức đi dò la, Dạ Lương Thành thích người phụ nữ nào. Nếu có, chúng mày chuẩn bị bắt cóc nó, đưa tới nước R cho tao.”

“Dạ Lương Thành? Đó chẳng phải là thủ trưởng của quân khu hay sao?”

“Không sai, chính là nó. Tao cần mày bằng mọi giá lấy được thông tin về những người xung quanh nó. Nếu nó có con thì đừng động vào. Người đàn bà của nó cũng tuyệt đối không được bạc đãi, chỉ cần bắt cóc là được rồi.” Trong lúc Lý Nhuệ ra lệnh, hắn cũng còn nghĩ tới giao tình trước đây.

Hắn chỉ muốn Dạ Lương Thành dừng tay. Nếu chúng có thể rút về nước thì chúng sẽ thả người đàn bà của hắn đi. Nếu tiếp tục truy sát thì hắn sẽ không khách khí nữa.

“Vâng, bọn em sẽ đi tìm hiểu ngay”

“Cho chúng mày thời gian 1 tuần.” Nói xong Lý Nhuệ dập điện thoại.

Trong nước lúc này đã là 10 giờ trưa. Giản Vân vẫn đang tiếp tục refresh thông tin tìm kiếm trên máy tính. Cô nhìn màn hình với vẻ hơi căng thẳng, quên cả bữa sáng đặt bên cạnh. Trong lòng cô đang rắt căng thẳng. Cô tiếp tục tìm và cuối cùng đã tìm ra kết quả.

Ánh mắt cô ngạc nhiên, lập tức đưa tay mở kết quả tìm kiếm, nhìn thấy một nữ minh tinh có tầm ảnh hưởng quốc tế tham dự một buổi tiệc quy mô lớn. Ngoài việc khen ngợi vẻ ngoài trang điểm của cô, còn có một phần giới thiệu về bộ đá quý mà cô đeo. Truyền thông nước ngoài đều dùng hai từ “lộng lẫy” để đánh giá.

Nhìn thấy đánh giá này, trong lòng Giản Vân cảm thấy vô cùng đố kỵ. Chẳng ngờ, thiết kế của Trình Li Nguyệt đến đâu cùng được đánh giá cao.

Giản Vân quan sát kỹ lưỡng bộ đá quý được thiết kế, giống tới 80% so với bộ thiết kế của Trình Li Nguyệt. Ngoài màu sắc và xử lý chi tiết không giống ra thì đến kích thước cũng gần như giống hoàn toàn.

Giản Vân cười nhạt. Thế này thì Trình Li Nguyệt tiêu đời rồi. Mặc dù bộ đá quý hoàng gia chưa ra mắt, nhưng ít nhất có thể khiến thiết kế của cô ta trở thành trò cười cho toàn công ty. Hơn nữa, nếu thiết kế này không dùng được, phía hoàng gia liệu còn đòi tác phẩm khác hay không. Có phải tiếp tục do cô ta thiết kế không?

Giản Vân ngay nhanh chóng đẩy cửa ra, bước nhanh tới gõ cửa phòng của Trình Li Nguyệt, vội nói, “Li Nguyệt, mau cùng tôi tới phòng của Linda, có chuyện cần nói với cô.”

Trình Li Nguyệt nhìn vẻ vội vàng của cô ta, liên đứng dậy cùng Giản Vân tới phòng của Linda. Giản Vân đóng cửa lại, nói với Linda, “Linda, chị xem thông tin giải trí hôm nay chưa?”

“Chưa xem, sao thế?” Linda hỏi

Trình Li Nguyệt cùng Giản Vân tới trước màn hình máy tính của Linda.

Giản Vân vừa gõ bàn phím vừa nói với hai người, “Hai chị tốt nhất xem cái này, bài báo mới nhất từ nước m.”

Trên màn hình là một nữ minh tinh đang bước trên thảm đỏ, hai người không nhận ra vấn đề gì.

Ngay sau đó, Giản Vân chuyển sang bức ảnh cận cảnh. Khi đó, dây chuyền, khuyên tai, còn cả vòng tay xuất hiện ở trung tâm màn hình.

Ánh mắt của Trình Li Nguyệt đầy kinh ngạc. Cô nhìn mà không dám tin vào bộ đá quý mà nữ minh tinh kia đang đeo, “Đây chẳng phải là bản thảo thiết kế tôi làm cho nhà họ Tịch hay sao? Sao có thể như vậy được? Không thể thế được.”

Giản Vân cũng tỏ vẻ nghi ngờ, “Tôi vừa lướt web, liền thấy ảnh này xuất hiện. Tôi cũng không dám tin điều này là thật. Tôi biết đây là thiết kế của Li Nguyệt mà.”

Sắc mặt của Linda trở lên nghiêm nghị. Cô nhìn Trình Li Nguyệt, “Li Nguyệt, cảm hứng cho bộ sáng tác này lấy từ đâu? Có học hỏi thiết kế từ đâu không?”

“Không, đây hoàn toàn là ý tưởng của em.” Trình Li Nguyệt trả lời rất rõ ràng. Sau đó cô quan sát chi tiết bộ đá quý, ánh mắt nhìn chăm chú, “Đây chắc chắn là tác phẩm của em. Em đảm bảo đã có người đạo thiết kế của em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.