Tại tập đoàn Lục Thị, việc li hôn của Thẩm Quân Dao và Lục Tuấn Hiên vẫn ở thế giằng co, công ty nhà họ Thẩm sắp sửa đối mặt với phá sản, người nhà họ Thẩm đương nhiên không đồng ý việc li hôn này.
Trần Hà giận tới mức bệnh tim tái phát, Thẩm Quân Dao khó đối phó hơn Trình Ly Nguyệt trước đây rất nhiều. Hơn nữa, Thẩm Quân Dao một mực đòi chia tài sản của tập đoàn Lục Thị, nếu như không chia cô ta sẽ không kí vào đơn li hôn, cách duy nhất là Lục Tuấn Hiên và cô ta sẽ phải li thân hai năm sau đó mới có thể ra tòa li hôn.
Lục Tuấn Hiên vẫn đang đợi Trình Ly Nguyệt kí vào bản hợp đồng chuyển nhượng cổ phần. Anh nghĩ chỉ cần Trình Ly Nguyệt kí tên, anh và Cung Dạ Tiêu chắc sẽ không có vấn đề gì cả, thực lực của công ty anh hiện tại không thể so sánh với Cung Dạ Tiêu.
Buổi sáng.
Khi Trình Ly Nguyệt mở mắt ra, hơi ấm bên cạnh vẫn còn nhưng anh thì đã đi rồi, cô mỉm cười, nhìn thời gian mới là tám giờ, anh cũng thật chăm chỉ.
Ăn sáng xong, cậu bé buồn chán suốt mấy ngày, Cung Dạ Tiêu quyết định đưa con đi học, dù sao thì trẻ con cần có môi trường giáo dục trưởng thành. Cung Dạ Tiêu đầu tư nâng cấp an ninh của trường học, bảo đảm trẻ em trong trường đều có thể an toàn tới lớp.
Về điểm này nhà trường vô cùng cảm kích, càng tăng cường quản lý giáo dục và an ninh của trường hơn. Riêng với Trình Vũ Trạch sẽ được bố trí thêm hai vệ sĩ, làm công việc ở trong trường học nhưng thực chất là để bảo vệ cậu.
Có được hai tầng bảo vệ Cung Dạ Tiêu mới đồng ý đưa con tới lớp, nếu không anh định chuẩn bị mời gia sư tới dạy tại nhà!
Chỉ có điều như vậy sẽ không có lợi cho sự trưởng thành và xã giao của cậu bé, sẽ hình thành tính cách cô độc, còn trẻ nhỏ cần có bạn chơi cùng mới vui vẻ.
Trình Ly Nguyệt ăn sáng xong liền nhận được điện thoại của Cung Dạ Tiêu hỏi hôm nay cô có cần đi dạo cho khuây khỏa hay không, chiều anh sẽ đi cùng cô.
Trình Ly Nguyệt biết gần đây anh rất bận nên từ chối, cô quyết định sẽ cùng Hạ Hầu Lâm đi thăm Cung Muội Muội.
Tình hình của Dạ Lương Thành vẫn như thường lệ, bác sĩ cũng không có cách nào cả, tất cả đều phải trông chờ vào số phận, Cung Muội Muội gầy đi trông thấy, công việc cũng xin nghỉ phép dài hạn, mặc dù lần nào đón tiếp mẹ và người nhà họ Dạ tới thăm Dạ Lương Thành, cô cũng mỉm cười.
Nhưng ai cũng biết trong lòng cô vô cùng lo lắng và ngóng trông.
Hạ Hầu Lâm lần nào tới thăm cô cũng đều khóc thầm, cô là con gái bà, đương nhiên bà hi vọng cô có thể gả cho một người đàn ông tốt, sống cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, nhưng lúc này ngoài thương con vẫn chỉ là thương con.
Nhưng bất lực là nỗi khổ này người làm cha mẹ như họ không thể giúp cô gánh vác, chỉ có thể để một mình cô chịu đựng.
Có y tá chăm sóc, Trình Ly Nguyệt và Cung Muội Muội đi dạo bộ trong khu rừng sau biệt thự, Cung muội Muội hiếu kì hỏi: "Chị Ly Nguyệt, chị định khi nào kết hôn với anh em? Em vẫn mong chờ tham gia hôn lễ của hai người."
Trình Ly Nguyệt ngẫm nghĩ, lắc đầu mỉm cười: "Chị hơi sợ hôn nhân, cho dù chị rất yêu anh em, yêu tới mức có thể làm tất cả vì anh ấy nhưng chị sợ mặc áo cưới, sợ bước vào điện đàng hôn nhân."
Cung Muội Muội hiểu tâm trạng của cô, dù sao thì cuộc hôn nhân đầu tiên của cô cũng là một cú sốc vô cùng tàn khốc, khiến cô bị ám ảnh cũng là chuyện thường tình.
"Muội Muội, chị thật sự hi vọng Lương Thành mau tỉnh lại, nói không chừng hai người còn kết hôn sớm hơn bọn chị."
"Vâng! Nếu anh ấy tỉnh lại em sẽ ngay lập tức gả cho anh ấy." Cung Muội Muội mỉm cười, tràn đầy hi vọng.
Khi đi bộ lên núi sau đó hai người lại đi ngược trở lại, thời tiết đầu hạ, thời gian thế này dường như khiến người ta có thể nhìn thấy hi vọng. Cung Muội Muội nhìn bầu trời xanh thẳm, thế giới này thật tươi đẹp, cô nghĩ Dạ Lương Thành chắc chắn sẽ tỉnh lại.
Anh tuyệt đối sẽ không để cô một mình ở lại trên thế gian này.
Buổi chiều hôm đó, đoàn xe của Cung Dạ Tiêu tới đón họ về nhà. Cung Muội Muội vẫy tay chào mọi người, sau khi cánh cửa lớn đóng lại, cô khẽ thở dài, sau đó bước vội về đại sảnh, đóng cửa sổ lại, cô đứng dậy về phòng ngủ.
Dưới ánh đèn, Dạ Lương Thành yên tĩnh nằm ngủ, gương mặt tuấn tú được chăm sóc sạch sẽ, râu đã cạo sạch, nhìn anh như thể sẽ mở mắt ra bất cứ lúc nào, sau đó ngồi dậy mỉm cười.
Cung Muội Muội ngồi ở mép giường, nhẹ nhàng nằm dựa vào lồng ngực anh, khẽ cười nói: "Anh có biết không? Hôm nay mẹ em và chị Ly Nguyệt tới thăm anh, mọi người đã lên núi đi dạo, em nói với chị Ly Nguyệt rằng nếu anh tỉnh lại em nhất định sẽ lập tức tỏ tình với anh sau đó gả cho anh."
Cung Muội Muội vừa nói vừa ngẩng đầu mỉm cười nhìn anh, giọng điệu thương lượng: "Dạ Lương Thành, anh mau tỉnh lại có được không? Em sẽ gả cho anh! Em hứa đấy, em nói lời sẽ giữ lời."
Cung Muội Muội nói xong lại ngồi xuống bên cạnh anh, môi hồng ghé sát lại tai anh thì thầm: "Em lại gần anh hơn một chút để nói anh nghe có được không! Dạ Lương Thành, anh mau tỉnh lại, nếu anh còn không tỉnh lại em sẽ càm ràm mãi không thôi, nếu anh nghe chán rồi thì hãy mau tỉnh lại, em sẽ không nói nữa."
Trước đây Cung Muội Muội nói chuyện với anh mắt sẽ đỏ hoe, sẽ rơi lệ nhưng bây giờ cô chỉ mỉm cười, kiên nhẫn nhẹ nhàng mát xa các khớp tay cho anh. Hàng ngày cô đều mát xa tới khi cả cánh tay đều mỏi rời, tê nhức sau đó sẽ mệt mỏi ngủ thiếp bên cạnh anh.
Bác sĩ nói rằng, anh nằm nhiều không cử động, hàng ngày nhất định phải mát xa, ban ngày cũng có bác sĩ tới giúp đỡ nhưng buổi tối cô vẫn nghe theo lời bác sĩ dặn dò cố gắng mát xa cho anh.
"Dạ Lương Thành, bây giờ là mùa hè, em thích nhất là mùa hè, anh có thích không? Nếu như anh thích thì hãy tỉnh lại chúng ta cùng đi ngắm cảnh, mùa hè thực sự rất đẹp." Cung Muội Muội nói xong liền hôn lên má anh. "Em cũng từng nói, mỗi ngày nhất định phải hôn anh một trăm cái, bây giờ em đã không đếm nữa rồi, dù gì anh cũng ngủ say, em thích hôn lúc nào thì hôn, anh cũng không từ chối em mà, đúng không?"
"Có phải anh cố tình ngủ không? Sau đó cứ để em ngày ngày hôn anh? Anh thật vô lại, thật xấu xa." Cung Muội Muội nói xong liền vùi đầu vào chỗ cổ anh: "Ngày hôm nay lại qua đi, đã hai mốt ngày rồi, đừng để em đợi quá lâu."
Cung Muội Muội nhắm mắt lại, tay cô lại nhức mỏi vì mát xa cho anh, cô không thể tiếp tục mát xa nữa rồi.
Lúc này cô không hề phát hiện ra, ngón tay trên bàn tay phải của Dạ Lương Thành hơi cong lại, động đậy một lát.
Lúc này Dạ Lương Thành không phải hoàn toàn không có ý thức, anh chỉ bị nhốt vào trong một căn phòng tối tăm không bờ bến, không hề có ánh sáng, cũng không có âm thanh, vô cùng tĩnh lặng, mặc cho anh có bỏ chạy, tìm kiếm ánh sáng, tìm kiếm cửa ra nhưng đều vô ích.
Anh chỉ có thể chạy tới chạy lui hết lượt này tới lượt khác giống như một con ruồi mất đầu, anh cũng không biết mình đã chạy bao lâu nhưng vẫn không tìm ra phương hướng mình cần. Trong lòng anh vô cùng lo lắng, sốt ruột, anh nhớ Cung Muội Muội, nhớ người nhà, anh chỉ có thể tìm kiếm một cửa ra trong bóng tối.