Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 480



Đêm nay, Tiểu Liễu vẫn ngủ trên giường của Tịch Phong Hàn còn anh thì ngủ trên sofa, nhưng Tiểu Liễu trên giường đã ngủ say, anh vẫn còn trằn trọc, tới gần sáng mới ngủ được.

Sáng sớm.

Tịch Phong Hàn cảm thấy có người đang nhìn mình, anh mở choàng mắt, ánh mắt sắc lạnh.

Cô gái đang nhìn anh lập tức giật mình mở tròn mắt.

Tịch Phong Hàn nhìn thấy là cô mới không còn lạnh lùng và cảnh giác nữa, anh ngồi bật dậy: "Tại sao lại nhìn tôi như vậy?"

"Tôi phát hiện ra anh rất đẹp trai." Tiểu Liễu mỉm cười đôi mắt cong cong.

Tịch Phong Hàn không mấy để tâm tới ngoại hình như nghe cô khen mình như vậy anh cảm thấy tâm trạng không tới nỗi nào.

Hôm nay Tịch Phong Hàn vẫn nhờ trợ lý đi một chuyến, mang một bộ đồ tới nhà, hôm qua anh tưởng sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa.

Ánh mắt trợ lí nhìn anh càng trở lên mờ ám, Tịch Phong Hàn trừng mặt nhìn cô, bảo cô không được nghĩ ngợi lung tung.

Tiểu Liễu bối rối cầm lấy bộ đồ mà anh đưa cho mình, sau khi thay đồ liền cùng ăn đi ăn sáng ở gần nhà.

Tịch Phong Hàn dẫn cô tới một nhà hàng cao cấp, trong thời gian đó anh cũng gọi mấy cuộc điện thoại để sắp xếp công việc cho cô.

Quyền lực của Tịch Phong Hàn hiện giờ rất lớn, tiệm cà phê bên cạnh phủ tổng thống là do chính phủ đầu tư, vì thế anh sắp xếp một người vào làm cũng rất dễ dàng.

Tiểu Liễu vẫn chăm chú nhìn anh, ánh mắt không giấu sự sùng bái.

Tịch Phong Hàn gọi điện xong ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt cô nhìn anh, anh bất giác mỉm cười một tiếng: "Cô nhìn tôi làm gì vậy?"

Tiểu Liễu chớp mắt, thành thật nói: "Anh đúng là một người tốt."

Tịch Phong Hàn bỗng trở lên nghiêm túc: "Tôi không phải là người tốt, lẽ nào cô không sợ tôi sẽ có ý đồ đen tối với cô sao?"

Tiểu Liễu cắn môi: "Không sợ, anh muốn làm gì tôi đi chăng nữa tôi cũng không sợ."

Câu nói này khiến sắc mặt Tịch Phong Hàn hơi sa sầm, cô bé này có phải hơi ngây thơ không? Đối xử tốt với cô ấy một chút là cô ấy sẽ tin?

"Được rồi, ăn xong tôi sẽ dẫn cô đi! Tôi sẽ nhờ họ cố gắng chăm sóc cho cô."

"Vâng, được ạ!"

Xe của Tịch Phong Hàn dừng lại trước cửa tiệm cà phê, giám đốc biết tin liền ra đón.

"Tịch thiếu gia, anh đến rồi!"

Nói xong liền quan sát cô gái bên cạnh anh, giám đốc nói với cô: "Từ nay trở đi cô sẽ là nhân viên trong tiệm của chúng tôi, chúng tôi sẽ chăm sóc, giúp đỡ cô."

"Cám ơn." Tiểu Liễu nói xong liền quay đầu lưu luyến nhìn Tịch Phong Hàn: "Anh phải đi rồi sao?"

"Tôi còn có mấy cuộc họp, họ sẽ chỉ cô phải làm thế nào." Tịch Phong Hàn nói xong cố ý tỏ ra lạnh lùng bỏ đi.

Ánh mắt của giám đốc quan sát cô một lượt: "Cho hỏi cô tên là gì?"

"Tôi tên là Tiểu Liễu."

"Cô và Tịch thiếu gia có quan hệ gì?" Giám đốc tò mò hỏi một câu.

"Chúng tôi không có quan hệ gì cả." Tiểu Liễu thành thực trả lời.

Giám đốc không tin, có điều cô gái này làm việc ở đây, anh vẫn sẽ quan tâm lưu ý tới cô, dù sao đây cũng là người Tịch Phong Hàn giới thiệu.

Trong dinh thự.

Trình Ly Nguyệt gần đây rất thích ngủ, buổi chiều thường ngủ hai ba tiếng đồng hồ, hơn nữa khẩu vị cũng không được tốt, những món ăn bình thường yêu thích bây giờ đều cảm thấy không ngon miệng.

Hạ Hầu Lâm vẫn luôn tìm cách giúp cô cải thiện khẩu vị chỉ có điều người mang thai thường là vậy, chỉ cần qua ba tháng đầu sẽ hết.

Hôm nay Trình Ly Nguyệt muốn đi thăm mẹ, Cung Dạ Tiêu đưa cô tới nhà họ Tịch từ sáng sớm, nghe nói cô tới, Tịch phu nhân cũng sai người giúp việc chuẩn bị thêm một chút đồ ăn ăn, sợ con gái không ăn được cơm.

"Ly Nguyệt, hãy kể về chuyện của ba con cho mẹ nghe đi!" Tịch phu nhân hiếu kì nói, mất trí đúng là một việc đau khổ, rõ ràng mình đã trải qua những việc đó nhưng lại hoàn toàn không hề ghi nhớ, giống như sống vô ích vậy.

Trình Ly Nguyệt cũng muốn ghi nhớ nhiều việc về ba mình nhưng lúc này lại trở lên rất mờ nhạt, hơn nữa cô phát hiện ra có một số việc cô sắp sửa không còn nhớ nữa, giống như những việc hồi nhỏ, cô chỉ còn nhớ một vài bóng hình mờ nhạt.

Trình Ly Nguyệt không biết phải nghĩ sao, lẽ nào mang thai sẽ khiến trí nhớ giảm sút? Chí có điều có câu nói rất đúng, một lần mang thai, ba năm ngốc nghếch.

Trình Ly Nguyệt đành phải chọn những việc cô còn nhớ rõ để kể cho Tịch phu nhân nghe, Tịch phu nhân nhìn gương mặt người đàn ông ngũ quan đoan chính trong điện thoại của Trình Ly Nguyệt, trong lòng không khỏi xót xa.

"Mẹ ơi, những việc trước đây mẹ thực sự không có chút kí ức nào sao?"

"Mẹ cũng không muốn quên nhưng không có cách nào cả." Nói xong, Tịch phu nhân nhìn cô, đưa tay nắm chặt lấy tay cô: "Ly Nguyệt, con tuyệt đối đừng giống mẹ, con phải nghe lời anh con, kiểm tra sức khỏe cẩn thận."

Trình Ly Nguyệt rất thương mẹ, anh cô nói cô phải kiểm tra sức khỏe định kì, bây giờ sau khi mang thai cô không thể vào phòng chụp ct, nơi đó bức xạ quá mạnh, nếu vào sẽ khiến đứa bé trong bụng cô dễ bị sảy thai hoặc dị dạng, thông thường người mang thai sẽ phải tránh những nơi như vậy.

"Ly Nguyệt, cũng may trước khi mất trí mẹ đã nói rõ việc của con cho anh trai con nghe, nếu không mẹ đâu có biết mẹ vẫn còn con ở trên đời này?"

"Mẹ..." Trình Ly Nguyệt dựa vào lòng mẹ mình.

Tịch phu nhân vỗ vai cô: "Đừng lo lắng, sau này mọi người đều sẽ ở bên cạnh con."

Trình Ly Nguyệt mỉm cười: "Tối anh con có về không ạ?"

"Gần đây anh con rất bận, thường xuyên không về nhà."

"Mẹ ơi, mẹ cho rằng anh con có kế thừa chức vị tổng thống của cậu không?" Trình Ly Nguyệt tò mò hỏi mẹ.

Tịch phu nhân thở dài: "Mẹ thực sự không muốn anh con ngồi vào vị trí đó, vì một khi ngồi vào áp lực của anh con sẽ rất lớn, nhưng Tây Dương lại không có hứng thú với vị trí đó mà yêu thích y học, cậu con cũng không biết phải làm sao với nó. Tới nay, trách nhiệm này thực sự đè lên vai anh trai con rồi."

"Anh con năng lực xuất chúng, nhất định sẽ là một tổng thống tốt."

"Hi vọng là vậy!" Tịch phu nhân không hề thích việc con trai mình trở thành tổng thống.

Chiều muộn, Cung Dạ Tiêu tới đón Trình Ly Nguyệt, đoàn xe về lại dinh thự, cậu nhóc bây giờ đã cao lên không ít, sắp một mét mốt rồi, hơn nữa khuôn mặt cũng giống ba như tạc, trông cậu cũng chững chạc, hiểu chuyện hơn hẳn.

Bài tập của cậu không bao giờ phải lo lắng cả, lúc này Hạ Hầu Lâm đang dẫn cậu vào phòng piano, dạy cậu đánh đàn, nhìn cũng rất ra dáng.

Trình Ly Nguyệt và Cung Dạ Tiêu bước vào phòng piano, cậu nhóc lập tức đứng dậy nói: "Baba, mami, con sẽ đàn một bản nhạc cho ba mẹ nghe nhé!"

"Được thôi!" Trình Ly Nguyệt mỉm cười nhìn cậu.

"Một lát sau, cậu nhóc thuần thục đàn một bản nhạc, không hề sai nhịp, Hạ Hầu Lâm ngồi cạnh mừng rỡ vô cùng, chạu nội bà rất có thiên phú về đàn piano.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.