“Tôi có thể giúp các người.” Hoả Hoả lạnh lùng nói: “Tôi hiểu anh ta hơn các người.”
“Đúng là cô hiểu anh ta hơn chúng tôi nên chúng tôi càng không thể tiết lộ kế hoạch với cô.”
“Nếu cô không muốn đi cũng được thôi, ở lại cũng chỉ là để xem chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ.Và cô cũng nhìn cho rõ bản lĩnh của tôi nhé, trước giờ tôi chẳng hề kém cạnh cô đâu.” Nói xong, ánh mắt Phi Vũ loé lên sát khí.
Ở bên cạnh, tay của Hoả Hoả ở phía bên kia nắm chặt lại nắm đấm.
Xe đi tới một biệt thự khá hoang vu.Hoả Hoả xuống xe, bước về phía trước nhưng Phi Vũ đứng đằng sau đột nhiên đánh lén, cổ của Hoả Hoả bị tiêm bởi một ống thuốc. Khi cô kịp phản ứng lại thì cũng chỉ có thể giương mắt nhìn mình rơi vào ý thức tăm tối.
Ngày thứ ba, Trình Ly Nguyệt cùng Tịch phu nhân đến bệnh viện thăm ngày tổng thống, phẫu thuật của ngài vẫn đang trong giai đoạn phục hồi, người vẫn còn suy nhược. Chiến Tây Dương là bác sĩ chủ trị của ông, tình hình tương đối khả quan nhưng việc quan trọng trước mắt vẫn là nghỉ ngơi.
Tịch phu nhân vô cùng lo lắng, dù gì tuổi tác của ông cũng cao nên bệnh gì cũng phải cẩn thận.
Sau khi thăm bệnh, bọn họ cùng nhau về Tịch trạch. Tịch phu nhân gần đây phải lo nghĩ khá nhiều việc, ngoài bệnh tình của anh trai thì còn cả việc con trai sắp kế nhiệm chức tổng thống.
Ngày thứ hai sẽ tiến hành một cuộc diễn giảng tại hội đường to nhất trung tâm thành phố. Với tư cách là người diễn giảng lẫn này, Tịch Phong Hàn sẽ có màn phát biểu diễn thuyết đặc sắc trước khi anh kế nhiệm.
Ý thức của Hoả Hoả dần dần thức tỉnh, đó cũng là bảy giờ sáng ngày thứ hai.Cô bị trói ở trên giường nhưng việc cởi trói đối với cô là điều chẳng khó khan gì. Cô sải bước xuống giường, đi tới trước cái bàn, nhìn thấy trên bàn để lại một dòng giấy nhắn.
“Hoả Hoả, ngoan ngoãn đợi bọn anh về, đừng có chạy lung tung.” Là nét chữ của sư huynh.
Hoả Hoả day day đầu còn hơi chóng mặt, đột nhiên cô nghĩ ra cái gì đó bèn lập tức lục tung đồ đạc xung quanh.Cô vội vàng chạy đến thùng rác trước mặt, lấy ra một mảnh giấy bị vo lại bên trong. Đó là một phần của bảng kế hoạch bị xé nát, Hoả Hoả nhìn ra hai chữ “diễn giảng” ở đó.
Đầu cô như muốn nổ tung, cô vội vàng tìm điện thoại nhưng trong căn phòng này mọi máy móc đều hư hỏng, cửa sổ cũng bị khoá từ bên ngoài, rõ ràng là đề phòng cô ra ngoài.
Thế nhưng cô là một thành viên trong bọn họ, cô biết rằng đồng bọn của mình sẽ dùng cách gì để tập kích Tịch Phong Hàn. Đó là sở trường của bọn họ, đánh lén từ xa.
Hoả Hoả vội vã tìm mọi thứ trong phòng. Cuối cùng cô ôm lấy ti vi đập mạnh vào kính cửa sổ, trọng lực của tivi khiến kính bị nứt. Cô lập tức đập vỡ tất cả kính rồi nhảy từ tầng ba xuống dưới đất.
Bốn phía của biệt thự đều là tường cao vây quanh, cửa sắt khoá chặt. Nếu người bình thường muốn vượt qua bức tường này thì hẳn phải mất rất nhiều sức lực và thời gian. Thế nhưng chỉ thấy Hoả Hoả nhảy phắt lên, tay bấu vào ven tường, thân thủ nhanh nhẹn trèo lên, dễ dàng nhảy ra ngoài.
Trên người cô vẫn mặc bộ đồ hôm qua, không xu dính túi cũng chẳng có điện thoại.
Thế nhưng thứ duy nhất cô có là khuôn mặt xinh đẹp.
Cô cần gấp một chiếc điện thoại.
Một người đàn ông vừa dừng xe bước xuống, huýt sáo đi qua cô, ánh mắt mời gọi nhìn cô. Hoả Hoả lập tức nhếch môi cười: “Anh đẹp trai, nói chuyện với em được không?”
Người đàn ông trẻ tuổi lập tức vui vẻ đi tới, cười gian: “Đi đâu nói hả em?”
“Kia kìa.” Hoả Hoả chỉ vào ngõ tối.
Người đàn ông không ngờ rằng cô gái xinh đẹp ít tuổi như vậy mà đã ra đường bán dâm rồi, món hàng trước mắt này kể cả bỏ ra 1 vạn chơi một lần cũng đáng lắm.
Hắn lập tức đồng ý: “Được”.
Khi gã đàn ông đi theo cô vào ngõ nhỏ chưa đầy hai phút đã thấy Hoả Hoả một tay cầm điện thoại, một tay cầm chìa khoá xe bước vội ra. Cô kéo cửa xe, ngồi lên rồi phóng đi trên chiếc xe con màu đen.
Hoả Hoả bấm số Tịch Phong Hàn nhưng máy bận liên tục. Cô tiếp tục gọi, đồng thời lái xe về toà hội nghị lớn ở trung tâm thành phố.
Hoả Hoả chẳng còn ôm hy vọng rằng Tịch Phong Hàn sẽ nhận máy nữa rồi, vậy nhưng đúng lúc này một giọng nói trầm vang lên, dường như đến từ giọng nam của một đất nước xa xôi.
“Alo?”
Hoả Hoả lập tức phanh lại, lái về vỉa hè bên cạnh rồi cười nhấc điện thoại: “Alo, tôi là Tiểu Liễu.”
Lúc đó Tịch Phong Hàn cười nhẹ: “Có chuyện gì à?”
“Bây giờ anh đang ở đâu?” Hoả Hoả giả vờ hỏi một cách tự nhiên.
“Tôi ở nhà, chuẩn bị ra ngoài bây giờ.”
“Anh định đi đâu thế?”
“Hôm nay tôi có một diễn giảng vô cùng quan trọng, nhất định phải đến.
“À thì.. tôi quên một thứ rất quan trọng ở nàh anh, bây giờ tôi qua lấy được không?
“Thứ gì? Tôi bảo người đưa qua choc cô.”
“Không cần, tôi qua lấy. Anh đợi tôi.. đợi tôi vài phút được không?
“15 phút nữa tôi sẽ đi.”
“Tôi đến ngay đây. Tôi qua ngay... anh chờ tôi nhé!” Hoả Hoả nói xong, vứt điện thoại xuống, chân nhấn hết ga.
Bây giờ cô không có kế hoạch gì nhưng cô biết rằng đồng bọn của cô nhất định đang mai phục ở một góc nào đấy chờ lấy mạng của Tịch Phong Hàn.
Ánh mắt Hoả Hoả nhìn chằm chằm phía trước, đồng thời tiếng nói của nghĩa phụ cũng vang lên trong đầu cô: “Nhiệm vụ lần này chỉ được thành công, không được thất bại...”
“Nghĩa phụ... con xin lỗi.” Cô lẩm bẩm hít một hơi: “Con không thể để anh ta chết.”
Trong biệt viện của Tịch Phong Hàn, anh ngồi trong phòng khách xem bài diễn giảng nhưng cũng không ngừng nhìn điện thoại.
Nhưng thời gian 15 phút đã đến rồi.
“Tịch thiếu gia, chúng ta phải đi thôi.” Trợ lý của anh đi vào giục.
Tịch Phong Hàn nhìn đồng hồ trên tay, nói với trợ lý: “Cho tôi them 5 phút nữa.”
“Nhưng buổi diễn giảng hôm nay rất quan trọng, anh không thể đến muộn.”
“5 phút thôi.” Tịch Phong Hàn nheo mắt.
5 phút trôi qua trong nháy mắt, Tịch Phong Hàn vẫn không thể đợi được người anh muốn đợi, anh đứng dậy bước ra khỏi phòng khách.
Đoàn xe của Tịch Phong Hàn đi trên phố, anh nheo mắt nhìn bên đường, muốn nhìn xem liệu cô gái nói đến tìm anh có đứng ở hai bên đường không.
Đột nhiên đoàn xe phía trước dừng lại. Hoá ra một chiếc xe con màu đen đứng chặn ở xe đầu đoàn, đội vệ sĩ như thấy địch, 6 người vệ sĩ cầm súng chĩa về cô gái bước ra từ chiếc xe con.
Hoả Hoả giơ hai tay lên, hướng về phía vệ sĩ có ý đầu hàng:” Tôi muốn gặp một người.”
Tịch Phong Hàn nhìn qua cửa sổ xe thấy cô gái đó, anh nói với trợ lý ngồi ở ghế phụ: “Để cô ấy vào đây.”
Hoả Hoả được trợ lý đưa tới trước cửa sổ. Tịch Phong Hàn kéo cửa xuống, chau mày: “Cô có biết là cô chặn đoàn xe như vậy nguy hiểm thế nào không?”
Hoả Hoả nhìn gương mặt không được gặp cả tuần nay, anh dường như càng thêm cao cao tại thượng, càng không thể tiếp xúc, thậm chí anh còn sắp trở thành người có quyền lực lớn nhất ở quốc gia này.