Vào lúc Trình Ly Nguyệt cùng con gái nhỏ lên lớp buổi sáng ở nhà, thì nhận được cuộc gọi của mẹ, tối mai là buổi yến tiệc do nhà họ Tịch tổ chức, cũng là lễ đính hôn của anh trai cô, muốn cô và Cung Dạ Tiêu sớm qua đó.
Anh trai có thể tìm được hạnh phúc của chính mình, cô rất vui mừng, ngày mai, cũng là ngày về nước của ông bà nội và con trai, đến lúc đó, cả nhà có thể cùng tham dự buổi lễ đính hôn.
Nhà họ Dương.
Buổi lễ đính hôn của ngày mai, rất được coi trọng, nhà thiết kế của hoàng gia đã sớm gửi đầm dạ hội và trang sức đến Dương Vân Nhược, để cô lựa chọn.
Do sự kiện không được công khai, cho nên, buổi yến tiệc này chỉ là ngày tụ họp của họ hàng thân thích nhà họ Tịch, và người lớn của hai nhà Tịch Dương có thể họp mặt cùng nhau, gửi lời chúc phúc đến cho cặp đôi.
Dương Vân Nhược khoát lên trên người bộ váy cưới đuôi dài, đi lại nhẹ nhàng ở phòng khách rộng lớn, quay đầu vui vẻ nhìn ngắm váy trải rộng trên mặt đất, kim cương lấp lánh như những vì sao, trong lòng cô thỏa mãn cực kỳ.
“Được, vậy thì chọn bộ này nhé! Phong Hàn nhất định sẽ thích nó.”
Chiều tối, cửa lớn của cơ sở huấn luyện vệ sĩ mở ra, một chiếc xe hơi màu đen bóng được lái ra, người con gái ngồi phía sau, mặc bộ đồ thể thao phom body, mái tóc dài được thắt buộc sau gáy, để lộ khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ, bên cạnh cô ta là một túi thể thao được mang theo, trong đầu cô đang hiện lên giọng nói của đội trưởng vệ sĩ lúc nãy.
“Mễ Liễu, chúc mừng cô, cô đã thành công thông qua bài kiểm tra, xin về nhà đợi thông báo, để chúng tôi sắp xếp xong công việc, sẽ thông báo cho cô biết.”
Cô thông qua rồi, trải qua bài kiểm tra nửa tháng nay, cô dùng thành tích xuất sắc của mình để vượt qua bài thi vệ sĩ này, hiện giờ, cô đã sở hữu tư cách trở thành vệ sĩ của hoàng gia.
Đến đón cô ấy, vẫn là Trì Dương, anh nhìn cô gái ngồi sau ghế đang im lặng qua lăng kính xe hơi, anh lên tiếng, “Mễ tiểu thư, ngài tổng thống muốn mời cô cùng dùng bữa tối nay.”
Cô gái đang trầm tư suy nghĩ, liền ngước đầu lên, nhìn Trì Dương xác nhận, “Thật không?”
“Cô cần phải về tắm rửa, hoặc thay bộ đồ sao?” Trì Dương nhìn bộ đồ đang mặc trên người cô, thật là hơi tùy ý quá đi.
Mễ Liễu cuối đầu nhìn bộ đồ trên người, cô gật gật đầu, “Đưa tôi về nhà đi! Tôi thay một bộ đồ mới.”
Trì Dương đáp, “Vâng.”
Chiếc xe lăn bánh thẳng vào sân vườn nhà yên tĩnh của cô ngay trung tâm thành phố.
Sau khi dừng xe, Trì Dương ngồi trên xe đợi cô, Mễ Liễu cầm túi đi vào trong phòng, nơi đây luôn gửi gắm cho cô nỗi thân thiện, cô vác túi lên lầu, bước vào phòng của mình, từ khi biết được nơi đây là căn nhà hồi trước của Tịch Phong Hàn, cô không còn ngủ chiếc giường của phòng ngủ chính nữa, cô phát hiện một số bộ đồ vừa kích cỡ của mình.
Mễ Liễu quấn tóc ướt đi ra, khuôn mặt sau khi được làn hơi nước xông cất, dường như lộ ra một chút vẻ non nớt, cô vốn dĩ là dạng con gái xinh đẹp, phối hợp cùng làn da mượt mà, thì vẻ xinh đẹp ấy càng thu hút lòng người, chỉ là ngay cái trán của cô, có thể nhìn thấy vết thương bầm tím.
Nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cô.
Sau khi thổi tóc nửa khô, Mễ Liễu lấy một chiếc đầm dài màu trắng từ bên trong ra, từ khi cô có kí ức, thì không có hứng thú với dạng đầm phong cách ngọt ngào, nhưng lúc này, cô vẫn lựa chọn chiếc đầm mang hơi hướng xinh đẹp quyến rũ này.
Sau khi cô mặc lên, mái tóc dài được buông xõa sau lưng, cô vác một túi đeo vai màu đen, đựng đồ dùng quan trọng và đi xuống, từ tủ chứa giày chọn ra một đôi giày cao gót.
Giờ phút này, đang là lúc chiều hoàng hôn buông xuống, những tia sáng hoàng hôn dường như chưa cam lòng, cố gắng chiếu rọi một cách đỏ rực, Trì Dương đang cầm điện thoại xem tin tức, tự do ngước đầu lên nhìn.
Anh bất giác nhìn ngẩng đi, lúc nãy ngồi trong xe của anh, người con gái tinh anh kia, bây giờ, toàn thân như được vầng sáng hoàng hôn bao trùm, càng trở nên tuyệt đẹp hơn so với những cô người mẫu đi sàn catwalk chữ T.
Trì Dương nhìn thơ thẩn, đến khi ánh mắt lạnh lùng quét qua người anh, Trì Dương lập tức thu hồi ánh nhìn, vẻ tuyệt đẹp đó được chôn sâu trong lòng.
Nhưng có một việc, anh dường như đã hiểu ra, lý do vì sao ngài tổng thống đã say đắm cô gái này.
Là vì thật sự cô có tư cách đó.
Trên người cô có một khí chất độc đáo mà những cô gái khác không có.
Sau khi Mễ Liễu lên xe, Trì Dương lái xe ra khỏi sân, đi thẳng đến một khu cao cấp, ở bờ tường bên ngoài hoàn toàn không biết được trong đây là chỗ dùng cơm, nhưng mà, bên trong thực sự có một nhà hàng, một tiệm mà không hề kinh doanh ra bên ngoài, chỉ chuyên phục vụ riêng tư tiếp đãi khách của Tịch Phong Hàn.
Sau khi xe được lái vào sân, chạy dọc theo con đường xanh cỏ đến trước một căn phòng cửa gỗ, Mễ Liễu đã nhìn thấy những vệ sĩ đứng trong bóng tối, họ như những bóng ma, bảo vệ khu này thật chặt chẽ.
Xem ra Tịch Phong Hàn đã có mặt ở trong nhà hàng rồi.
Sau khi Trì Dương dừng xe, anh đột nhiên quay đầu nói chuyện với người con gái phía sau, “Mễ tiểu thư, cô cũng biết ngài tổng thống chuẩn bị đính hôn với Dương tiểu thư, vào buổi tối ngày mai, không có công bố ra bên ngoài.”
Mễ Liễu nhìn anh ta, như muốn nhìn xuyên thấu hàm ý đằng sau câu nói của Trì Dương.
Lúc này, buổi gặp gỡ riêng tư của cô và Tịch Phong Hàn, chẳng phải giống như cuộc hẹn hò lén lút của những kẻ đang yêu nhau hay sao?
Cho nên, Trì Dương thân làm trợ lý của anh ta, mới nhắc nhở cô một tiếng, mong cô chú ý!
Trì Dương nhìn cô xuống xe, anh vội thở dài, anh không biết làm như thế có đúng không, nhưng, dù sao thì anh cũng không thể tận mắt chứng kiến ngài tổng thống phạm sai lầm!
Bây giờ, xung quanh ánh đèn vàng nhạt, như từng ngọn trăng, trốn chui vào khu rừng rậm rạp, khiến nơi đây lan tỏa màu sắc thơ mộng.
Mễ Liễu dõi nhìn căn phòng sang trọng cách đó mấy mét, cô hít thở sâu, bước đi với khuôn mặt bình lặng.
Khi cô đến nơi, gõ cửa, sau cánh cửa vang ra tiếng nói thấp trầm của người đàn ông, “Mời vào.”
Mễ Liễu đẩy cửa, liền nhìn thấy người đàn ông ngồi trên ghế sofa, bên cạnh đặt hai chồng tài liệu, trong tay anh đang cầm lấy một phần, tay áo săn nửa, lộ ra cánh tay săn chắc, nút được cởi đến cúc thứ ba, khiến anh ta phát ra một khí chất quyến rũ mê người.
Mễ Liễu như ngừng thở, lúc này, người đàn ông ngẩng đầu lên, nhìn về phía cô, sâu thẫm, phức tạp. Ánh đèn không được sáng cho lắm, khiến khuôn mặt anh trông có vẻ mệt mỏi mấy phần, nhưng, khi cô bước vào.
Tinh thần đang căng thẳng của anh được thả lỏng đáng kể.
“Đến rồi à.” Anh nhướng mày hỏi. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
“Ánh sáng chỗ này tối như thế, sao anh không cho người đổi một căn phòng khác? Như vậy con mắt anh sẽ không tốt.” Mễ Liễu vô tình lại quan tâm đến anh.
Đáng ra Tịch Phong Hàn cũng chẳng có ý định làm việc ở chỗ này, nhưng vì muốn đến sớm đợi cô, nên anh mang mấy phần tài liệu chưa xem xong theo, ngay lúc này, đôi mắt của anh cay cay, anh giơ tay vuốt hàng mi rồi đứng lên.