Hỏa Hỏa lái xe thẳng vào trong sảnh bệnh viện hoàng gia. Trì Dương đang ở đó chờ. 1 tiếng trước anh đã tới đây, biết rằng Tịch Phong Hàn vẫn còn hôn mê sau ca phẫu thuật. Anh biết rằng trong tình huống này, Tịch Phong Hàn rất cần có nghị lực kiên cường, tốt nhất là có người nhà ở bên. Chiến Tây Dương không muốn gọi Tịch phu nhân tới, bởi vì lo bà không chịu nổi. Bà đã lớn tuổi, vì thế gọi điện cho Cung Dạ Tiêu và Trình Li Nguyệt. Bây giờ hai người bọn họ đã vào bệnh viện ở cạnh bên,
Trì Dương biết, trong cuộc đời của Tịch Phong Hàn, anh yêu nhất một người. Nếu người đó ở đây, nhất định Tịch Phong Hàn sẽ có hy vọng. Vì thế Trì Dương trước đây vẫn nghi ngờ thân phận của Hỏa Hỏa. Bây giờ, anh không thể chậm trễ thêm một giây nào nữa.
Anh hy vọng có Hỏa Hỏa ở bên, cùng Tịch Phong Hàn trải qua những giây phút khó khăn này.
Hỏa Hỏa lao mạnh xe vào trong. Ngay khi cô vừa xuống, hai bảo vệ hoàng gia lập tức chặn cô lại. Trì Dương vội lên tiếng, “Cô ấy là khách quý của tổng thống, xin hãy yên tâm.’
“Chứng minh của cô ấy”
Trì Dương lập tức đưa chứng minh thật sự của Hỏa Hỏa cho họ. Cô có tên là Mễ Liễu. Sau khi vệ sỹ kiểm tra xong đưa trả cho Hỏa Hỏa, cho cô đi vào?
“Anh ấy sao rồi?” Hỏa Hỏa nhìn Trì Dương hỏi gấp, đôi mắt cô đầy vẻ lo lắng.
“Mới phẫu thuật xong, phẫu thuật thành công nhưng anh ấy vẫn trong trạng thái hôn mê. Không biết khi nào sẽ tỉnh dậy.” Trì Dương cùng cô đi vào sảnh bệnh viện.
“Tình hình thuộc hạ của Locke như thế nào rồi?”
“Xử lý xong hết rồi, đàm tàn dư cũng đã bị tiêu diệt.” Trì Dương nói xong, ánh mắt nhìn cô, “Toàn bộ thành viên tổ chức đó đã bị tiêu diệt, ngoại trừ cô. Cố Lượng sẽ xử lý những chuyện sau đó. Sau này, tổ chức đó sẽ không còn tồn tại, còn cô, sẽ trở về thân phận người nhà họ Sở.”
Hỏa Hỏa cảm động nhìn anh, “Trì Dương, cảm ơn sự tin tưởng của anh.”
“Không, người cần cảm ơn là cô. Một năm trước chính cô đã cứu tính mạng của Tịch thiếu gia. Nếu không có cô, Tịch thiếu gia không rõ sống chết thế nào rồi.”
Chiến Tây Dương được thay ra để nghỉ ngơi. Nhưng anh đứng dựa vào tường, không có ý định nghỉ ngơi. Đầu óc anh vẫn luôn căng thẳng, khi mà Tịch Phong Hàn còn chưa tỉnh thì không ai có thể yên tâm nghỉ ngơi.
Trình Li Nguyệt lo lắng, gục vào trong lòng Cung Dạ Tiêu. Cung Dạ Tiêu xoa lưng cô và an ủi. Gặp chuyện như thế này, điều tốt nhất là cần bình tĩnh.
Lúc này, Chiến Tây Dương nghe thấy tiếng bước chân. Anh quay đầu nhìn thấy một cô gái đang bước vào cùng Trì Dương. Chiến Tây Dương biết rõ cô gái này, đôi mắt mệt mỏi của anh bỗng mở rộng, sao có thể là cô ấy?
Người đang tới chẳng phải là bạn gái Lăng Hi hay sao? Đây là cô gái quan trọng nhất với Tịch Phong Hàn mà khi nãy Trì Dương nhắc tới sao? Trình Li Nguyệt cũng ngẩng đầu, nhìn cô gái đang đi cùng Trì Dương. Lần đầu tiên gặp mặt, cô ấy có lẽ chính là người con gái mà anh trai cô yêu quý nhất mà Dương Vân Nhược từng nhắc tới trước khi qua đời. Trình Li Nguyệt nhìn cô gái, còn Hỏa Hỏa cũng thăm dò những người đứng trong hành lanh. Cô nhận ra Trình Li Nguyệt và Cung Dạ Tiêu, là em gái và em rể của Tịch Phong Hàn. Còn người đàn ông trẻ đứng cạnh có lẽ là anh họ của Tịch Phong Hàn.
“Trì Dương, cô ta là ai? ” Chiến Tây Dương lập tức đưa tay chặn Trì Dương.
Trì Dương cười rồi nói, “Cô ấy là Hỏa Hỏa, là bạn gái của Tịch thiếu gia.”
“Cô không phải là bạn gái của Lăng Hi hay sao?” Chiến Tây Dương ngạc nhiên hỏi.
Hỏa Hỏa nhìn Chiến Tây Dương, không ngờ anh ta quen biết Lăng Hi, liền giải thích, “Tôi là bạn của Lăng Hi”
Trì Dương nói một cách nghiêm túc, “Chiến thiếu gia, hãy tin tôi. Tôi ở bên Tịch thiếu gia đã 3 năm. Tôi hiểu rõ nhất vị trí của Hỏa Hỏa trong tim thiếu gia.”
Trình Li Nguyệt bước tới, nhìn Hỏa Hỏa với ánh mắt dịu dàng, “Chị chính là cô gái mà anh trai tôi yêu nhất ư!”
Trong lòng Hỏa Hỏa bỗng thấy ấp áp và cảm động. Thì ra dù cô chưa bao giờ xuất hiện trước mặt người nhà anh ấy, thể nhưng họ đều biết và trân trọng cô. Cảm giác này, thật khó để diễn tả.
“Có thể cho tôi vào thăm anh ấy không?” Hỏa Hỏa nhìn Chiến Tây Dương.
Chiến Tây Dương hơi bất ngờ rồi gật đầu, trong lòng cảm thấy không thể tin nổi. Đồng thời, anh cũng nhớ tới trước đây Tịch Phong Hàn từng nhắc rất nhiều lần về một cô gái. Thì ra là cô ấy.
“Cô vào đi. Anh ấy vẫn đang hôn mê. Cô có thể gọi anh ấy.” Chiến Tây Dương nhìn cô nói.
Hỏa Hỏa cùng Trì Dương đi vào, các y tác và bác sỹ đang túc trực bước ra ngoài. Hai vợ chồng Trình Li Nguyệt và Cung Dạ Tiêu nhìn nhau. Con mắt của Cung Dạ Tiêu tinh tường, cô nhìn vẻ thanh thoát lanh lẹ của Hỏa Hỏa, nhận thấy cô gái này không phải là người tầm thường.
Thế nhưng, người mà Tịch Phong Hàn đã chọn, chắc chắn không phải người bình thường.
Chiến Tây Dương có chút khó hiểu. Như thế này, Lăng Hi sẽ chẳng còn hy vọng gì nữa. Còn cô gái này sẽ trở thành người đàn bà của anh họ.
Trong phòng, không khí rất yên tĩnh. Tịch Phong Hàn sau khi phẫu thuật trông như đanh ngủ. Khuôn mặt của anh hơi trắng.
Hỏa Hỏa cuối cùng đã được gặp anh. Rõ ràng mới chỉ cách có 8 tiếng mà cô cảm giác dài như một thế kỷ. Đôi mắt cô nhòa lệ. Cô bước tới ngồi bên anh, nhẹ nhàng cầm tay, hôn lên tay anh.
Trì Dương khẽ thở một tiếng rồi bước ra ngoài. Trên cơ thể người đàn ông đang ngủ dưới ánh đèn hoàng hôn, dù đang mặc quần áo bệnh nhân cũng không che dấu được vẻ oai nghiêm. Hỏa Hỏa lấy tay xoa lên khuôn mặt anh, gọi tên anh, “Phong Hàn... Em đã về rồi đây, em vẫn còn trên thế giới này. Anh không được bỏ em, được không? Em muốn anh tỉnh dậy nhìn em.”
Bên ngoài, Trì Dương đi đến bên cạnh Chiến Tây Dương. Chiến Tây Dương nhìn anh, hỏi nhỏ, “Cậu biết anh tôi luôn thích cô ấy ư?”
“Tình cảm của Tịch thiếu gia và Hỏa Hỏa rất phức tạp. Tạm thời tôi không thể giải thích rõ. Đợi Tịch Phong Hàn tỉnh dậy để anh ấy giải thích vậy.” Trì Dương không dám giải thích, bởi vì thân phận của Hỏa Hỏa rất nhạy cảm. Nếu không phải do đích thân Tịch Phong Hàn nói ra, thì e rằng khi nói ra sẽ có không ít đồn đoán không cần thiết.
Trên hàng ghế bên ngoài, mọi người đang chờ đợi. Trong phòng, Hỏa Hỏa ở bên giường của Tịch Phong Hàn. Nước mắt cô vẫn không ngừng rơi, chảy xuống cánh tay của người đàn ông. Những giọt nước mắt dường như thấm vào, làm ấm trái tim của Tịch Phong Hàn, khiến nhịp tim yếu ớt của anh bỗng trở lên mạnh mẽ hơn.
Tịch Phong Hàn dường như cảm nhận thấy Hỏa Hỏa ở bên. Mí mắt anh khẽ động đậy. Nghe tiếng khóc thút thít của Hỏa Hỏa, một tiếng khóc không dứt của một đứa trẻ. Tịch Phong Hàn giống như đang vùng vẫy để bước ra khỏi bóng tối. Anh muốn xem người đang khóc là ai, có phải là cô ấy không? Có phải cô ấy đang ở bên anh không?
Hàng lông mày rậm trên đôi mắt anh chậm rãi mở ra, ánh sáng chiếu vào đôi mắt anh.
“Phong Hàn, anh tỉnh rồi.” Hỏa Hỏa bất ngờ kêu lên.
Chiến Tây Dương và Trì Dương ở bên ngoài lập tức chạy vào. Quả thật Tịch Phong Hàn đã tỉnh lại, Trì Dương cảm động nói, “Tỉnh lại rồi, đúng là Hỏa Hỏa đã giúp anh tỉnh lại.”
Nói xong, anh lập tức che miệng lại, dường như bây giờ chưa phải là lúc để nói.
Cung Dạ Tiêu và Trình Ly Nguyệt cũng nhanh chóng bước vào, nhìn thấy anh trai họ đã tỉnh dậy mới thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt của Tịch Phong Hàn lộ rõ vẻ mệt mỏi. Thế nhưng ánh mắt dịu dàng của anh đang nhìn vào khuôn mặt cô gái ở bên cạnh. Anh đưa tay chạm vào khuôn mặt đang sưng đỏ của Hỏa Hỏa. Hỏa Hỏa áp má vào bàn tay anh cười nói, “Không đau, anh đừng lo.” Nhìn thấy cảnh này, Chiến Tây Dương mới tin đây là sự thực. Anh đã hoàn toàn tin tưởng.