Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 801



Cung Vũ Trạch cũng không để ý tới thứ ở trong tay hắn, mãi cho tới khi Cung Thừa Vĩ trùm lấy cậu bé, ấn chặt vào ngực, đem chiếc khăn có thuốc mê bịt lên gương mặt nhỏ, Cung Vũ Trạch giãy dụa, nhưng tuổi cậu còn nhỏ, sao có thể địch lại được một người đàn ông trưởng thành đây?

Hiệu lực của thuốc mê rất mạnh, Cung Vũ Trạch chỉ giãy dụa được một chút, sau đó, đôi mắt đang trừng to của cậu dần khép lại, Cung Thừa Vĩ ôm lấy cậu bé đặt vào trong cốp sau, nhìn xem cuối cùng cũng đã tóm được rồi, trong lòng hắn kích động vô cùng.

Hắn mau chóng ngồi vào ghế lái, khởi động xe để đi ra, nhưng lại vừa khéo bắt gặp Cung Thánh Dương đang trở về: "Thừa Vĩ à, sao cháu đã đi rồi?"

"Bác à, cháu có chuyện gấp, cháu phải đi trước ạ." Cung Thừa Vĩ vội vàng nói xong liền đạp mạnh chân ga.

Sau khi Cung Thừa Vĩ đi được mười mấy phút, Cung Thánh Dương liền đi tìm Cung Vũ Trạch, cho rằng cháu trai chắc đang chơi ở ngoài, thế nhưng ông tìm mãi vẫn chưa thấy đứa nhỏ đâu.

Cung Thánh Dương không khỏi lo lắng hẳn, đứa bé Cung Vũ Trạch này bình thường rất hiểu chuyện, không bao giờ chạy đi linh tinh, ông chắc chắn là cháu gái vẫn đang ngủ, vậy cháu trai của ông đang ở đâu?

Cung Thánh Dương gọi vệ sĩ tới, sau khi họ tìm khắp nơi một lượt liền bắt đầu mở video giám sát nửa tiếng trước lên xem, lúc đó Cung Vũ Trạch vẫn đang chơi ipad trong phòng khách, ngay sau đó, Cung Thừa Vĩ cũng đi qua.

Mà sau khi Cung Vũ Trạch mang bình nướ tới cho Cung Thừa Vĩ, ngay sau đó, trong camera giám sát liền không hiện lên bóng dáng của Cung Vũ Trạch nữa.

"Đứa nhỏ này có thể đi đâu được chứ?" Cung Thánh Dương lo phát điên.

"Ông Cung, ông đừng gấp, chúng ta hãy xem xét lại một chút, tiểu thiếu gia có thể ra ngoài cùng Cung đại thiếu gia rồi hay không?"

"Cậu bảo Tiểu Trạch ra ngoài cùng Thừa Vĩ ư? Không thể có chuyện đó! Lúc đó tôi có chào hỏi Thừa Vĩ, nếu như có Tiểu Trạch trên xe, sao nó lại không nói với tôi một tiếng chứ?" Cung Thánh Dương lắc đầu.

Vào đúng lúc này, điện thoại của Cung Thánh Dương vang lên, ông cầm lên xem, là con trai mình Cung Dạ Tiêu gọi tới, ông liền nghe máy: "Alo! Dạ Tiêu à."

"Ba à, con và Ly Nguyệt sẽ lên máy bay ngay bây giờ, chắc khoảng năm tiếng nữa sẽ tới nơi."

Cung Thánh Dương lo lắng hỏi hắn: "Dạ Tiêu, Tiểu Trạch có gọi cho con không?"

"Không phải Tiểu Trạch ở chỗ ba sao?" Cung Dạ tiêu lập tức hỏi lại.

"Không tìm thấy nó đâu cả, vừa rồi vẫn còn ở đây, mà sau khi Thừa Vĩ đi đã không thấy đâu nữa."

"Ba, ba nói Thừa Vĩ tới nông trong của bố mẹ sao?" Ngay lập tức, giọng nói của Cung Dạ Tiêu lộ ra sự kinh ngạc không nhẹ.

"Đúng vậy! Sáng sớm nó đã tới rồi, ăn xong bữa trưa ở đây liền đi."

"Có phải lúc anh ta rời đi thì không thấy Tiểu Trạch đâu nữa không?" Tức khắc, giọng Cung Dạ Tiêu bắt đầu nôn nóng sốt ruột.

"Đúng vậy."

"Ba à, giờ ba cứ bình tĩnh đã, có lẽ Tiểu Trạch đã bị bắt cóc rồi." Giọng Cung Dạ Tiêu lại gấp lên, cũng không hề trách cứ ba mình trong lúc này.

"Bởi ba mẹ vẫn chưa hề biết tình hình gần đây của Cung Thừa Vĩ, trong mắt bọn họ, hắn vẫn là một người thân không hề có chút ác ý nào.

"Cái gì? Tiểu Trạch bị bắt cóc? Ai bắt cóc chứ?"

"Nếu như con đoán không sai thì chính Cung Thừa Vĩ đã bắt cóc Tiểu Trạch rồi, trước mắt Tiểu Trạch sẽ không có chuyện gì đâu."

"Sao Thừa Vĩ có thể bắt cóc Tiểu Trạch được."

"Ba à, chuyện này không giải thích qua điện thoại được, hiện giờ con sẽ mau chóng tới đó, ba bảo mấy người vệ sĩ lập tức mở rộng điều tra, tốt nhất là tìm được tung tích của Cung Thừa Vĩ, chuyện này liên quan tới sự an toàn của Tiểu Trạch."

"Được, con mau tới đây đi! Là do ba bất cẩn." Ngữ khí của Cung Thánh Dương tràn đầy sự tự trách.

Ở sân bay, sau khi Cung Dạ Tiêu cúp điện thoại, Trình Ly Nguyệt ngồi bên cạnh vừa khéo cũng nghe thấy cả, cô lo đến mức nắm chặt cánh tay hắn: "Dạ Tiêu, Tiểu Trạch thế nào rồi? Con bị bắt cóc sao?"

Trong đầu Cung Dạ Tiêu lập tức phân tích rõ ràng chuyện này, Cung Thừa Vĩ mang Tiểu Trạch đi chắc chắn chỉ vì một mục đích duy nhất, chẳng qua chỉ là đòi hắn tiền, khi mà hắn ta còn chưa gọi điện thoại mình, con trai có khả năng vẫn an toàn.

"Ly Nguyệt, đừng lo, con sẽ không có việc gì đâu."

Hốc mắt Trình Ly Nguyệt đỏ lên: "Sao lại như vậy được chứ?"

Cung Dạ Tiêu ôm chặt lấy cô: "Chúng ta sẽ cứu con ngay lập tức."

Máy bay của Cung Dạ Tiêu nhanh chóng cất cánh, mà hắn liên kết điện thoại vệ tinh để có thể duy trì tín hiệu với điện thoại của vệ sĩ, cho dù Cung Thừa Vĩ gọi điện cho hắn ngay lúc này, hắn cũng có thể nhận được.

Trên máy bay, lần đầu tiên Cung Dạ Tiêu mong điện thoại có thể nhanh kêu lên như thế, cho dù Cung Thừa Vĩ đòi cái gì hắn cũng sẽ đáp ứng ngay.

Trong lòng hắn không hề trấn định như vẻ ngoài đang thể hiện, hắn coi hai đứa bé còn quan trọng hơn sinh mạng mình, sao có thể bình tĩnh được đây.

Hắn phẫn nộ từ tận đáy lòng, Cung Thừa Vĩ vậy mà lại dám động tay với con của hắn.

Trình Ly Nguyệt cũng lo lắng tới mức cả đường đứng ngồi không yên, đôi mắt cô nhìn chằm chằm điện thoại của hắn, ngay lúc này, ở độ cao trên 30000 mét của bầu trời, muốn biết được tin của con trai, chỉ còn cách thông qua liên lạc bằng điện thoại.

Tuy nhiên, đã qua ba giờ đồng hồ, điện thoại lại không hề nhận được cuộc gọi kia, trái lại là vệ sĩ gọi tới, thời gian của mức gấp gáp, bọn họ vẫn chưa tra được tung tích của Cung Thừa Vĩ, trước mắt chưa có bất kỳ tin tức gì của Cung Vũ Trạch.

Tay Cung Dạ Tiêu nắm chặt thành đấm, hai mắt sắc bén như đao, như muốn giết người.

Trái tim Trình Ly Nguyệt dường như cũng bị nâng lên tận họng, thế nhưng cô thật sự không thể nào nghĩ ra được, tại sao người của nha họ Cung lại muốn bắt cọc con mình.

Trong nông trang, Cung Thánh Dương cũng phát động toàn bộ lực lượng bên mình tận lực tìm ra tung tích của Cung Thừa Vĩ, tìm cháu trai. Chỉ là Cung Thừa Vĩ quả có lòng muốn trốn kỹ, nhất thời bọn họ không thể tìm ra ngay.

Vợ chồng Cung Thánh Dương lo lắng không yên, thật sự không thể nào ngờ tới người bắt nạt cháu trai mình lại là cháu của nhà mình, Tiểu Vũ Ninh cũng cảm nhận được bầu không khí bất an của mọi người, cô bé khóc không ngừng đòi tìm anh.

Tiếng khóc của bé cũng khiến Hạ Hầu Lâm rơi lệ, lo lắng không biết Cung Vũ Trạch sẽ gặp phải chuyện gì không hay.

Hiện giờ Cung Vũ Trạch đang ở đâu?

Lần này Cung Thừa Vĩ cho thuốc có vẻ nặng, Cung Vũ Trạch vẫn đang hôn mê, chưa hề tỉnh lại.

Mà ở trong một căn phòng dưới lòng đất, Cung Thừa Vĩ và đám Lưu Quý đang nhìn chằm chằm đứa bé hôn mê, dường như thấy một núi tiền đang đong đưa trước mắt, lúc nào cũng có thể phất lên được.

"Hiện giờ có phải chúng ta nên báo cho Cung Dạ Tiêu rồi không? Để hắn chuyển tiền vào tài khoản ngay lập tức."

Lưu Quý xoa xoa tay hỏi. [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]

Lúc này, trong lòng Cung Thừa Vĩ cuối cùng cũng đã có chút lo lắng, hắn cũng chẳng ngờ mình thực sự có thể làm ra chuyện tàn nhẫn đến vậy, hắn tự tay bắt cóc cháu trai của mình.

Có điều, dưới áp lực của tiền bạc, hắn chỉ đành nghiến răng mà làm, hắt gật đầu nói: "Lần này ông chủ Lưu mở miệng đi!"

Lưu Quý cũng chẳng có ý kiến gì, dù sao Cung Thừa Vĩ cũng đã bắt cóc được rồi, nếu như hắn không tham dự vào chuyện này e rằng Cung Thừa Vĩ sẽ phàn nàn.

"Được! Đưa số của Cung Dạ Tiêu đây, giờ tao sẽ gọi cho hắn luôn, nếu như trong vòng một giờ hắn không mau chóng đưa tiền cho chúng ta thì sẽ giết đứa nhỏ ngay lập tức."

"Đại ca, giết thật á!" Đám đàn em bên cạnh kinh sợ hỏi, bởi bọn họ nhìn đứa bé đang ngủ trên sofa kia liền có một cảm giác sợ hãi không nói nên lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.