“Dạ Tiêu, bác trai, cháu sai rồi, cháu đã sai rồi. Hai người hãy tha lỗi cho cháu. Cháu thực sự rất hối hận.” Nước mắt của Cung Thừa Vũ tuôn trào, vẻ mặt hối hận.
Thế nhưng, hai người đang nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng, một chút động lòng cũng không có.
“Cậu cần tiền thì thiếu gì cách làm? Tại sao lại bắt cóc con trai của tôi?” Giọng Cung Dạ Tiêu lạnh lùng hỏi.
“Em cầm tiền đến phát điên. Khi đó trong đầu em hoàn toàn mụ mẫm. Lũ kia chúng xúi giục em. Em đã sai lầm rồi.”
“Dám đánh cả cháu của ta, chắc chỉ có người! Cung Thừa Vũ ơi Cung Thừa Vũ, ngươi khiến ta quá thất vọng, làm người nhà họ Cung quá thất vọng.”
“Cháu xin lỗi, bác.”
“Nói gì cũng muộn rồi, chuyện này cậu phải trả giá.” Cung Dạ Tiêu nói với giọng không dung thứ.
Cung Thừa Vũ hoảng sợ thực sự. Hắn biết lần này không còn đường thoát rồi. Hắn trợn tròn mắt, nhìn hai người họ, “Các người định cho cháu ngồi tù sao?”
“Khi cậu động tới con trai tôi, chắc cậu cũng nên nghĩ sẽ có ngày hôm nay!”
“Tôi là người họ Cung. Các người là họ hàng của tôi, không thể cho tôi vào tù được. Nếu ông nội còn, nhất định ông sẽ không làm vậy. ” Cung Thừa Vũ hoảng loạn kêu gào.
“Ông nội nếu còn trên đời, thì ông đã đuổi cậu ra khỏi nhà họ Cung rồi.” Cung Thánh Dương hừ một tiếng.
“Vậy tôi bị xử bao nhiêu năm? Các người không thể làm như thế...”
“Họ xử bao nhiêu thì ngồi tù bấy nhiêu” Cung Thánh Dương trả lời.
“Không... không... Cháu không muốn ngồi tù, cháu không muốn... Hãy cứu cháu, cứu cháu...”
Hai cha con Cung Dạ Tiêu rời đi, giao toàn bộ sự việc cho cảnh sát xử lý.
Tại nông trường, Cung Dạ Tiêu từ xe bước xuống, nhìn thấy con trai và con gái của họ đang chơi trên thảm cỏ. Bên cạnh, vợ anh đang dịu dàng nhìn chúng chơi.
Cung Thánh Dương nhìn nói, “Con đi ra với chúng đi!”
Cung Dạ Tiêu bước qua đó, Cung Vũ Ninh nhìn thấy liền gọi... “Daddy...”
Giọng nói non nớt với tiếng cười chạy tới phía Cung Dạ Tiêu. Bàn tay nhỏ bé mềm mại bám chặt chân của anh “Daddy... tới chơi cùng con!”
“Được, daddy chơi với các con.” Cung Dạ Tiêu cười rồi dắt tay bé con bước tới thảm cỏ.
Trình Li Nguyệt nhìn thấy cảnh này, cô thấy cười hạnh phúc.
Sau đó, họ cùng với hai con ở lại qua mùa hè rồi mới về nước.
Đối với họ, thời khắc hạnh phúc nhất chính là khi được cùng con cái và người thân bên nhau.
Cứ như thế, thời gian nửa tháng trôi qua mau chóng.
Ở trong nước.
Ở phủ tổng thống, Sở Duyệt sắp tới ngày sinh con. Lúc này cô đã được chuyển vào trong phòng bệnh cao cấp ở bệnh viện hoàng gia. Các bác sỹ và y tá giúp cơ sinh con đều đã được đào tạo kỹ lưỡng.
Sở Duyệt cũng chưa thấy lo lắng nhất, mà người lo lắng nhất không ai khác chính là Tịch Phong Hàn. Xử lý công việc xong, anh lập tới bên vợ anh. Tịch phu nhân cũng ở đó, cùng Sở Duyệt đợi cháu bà ra đời.
Sở Nhan gần đây được sắp xếp công việc nhàn hạ hơn nên cuộc sống của cô khá dễ chịu. Đứa con trong bụng cô lúc này đã được 4 tháng. Lần đầu tiên cảm nhận được cử động của thai nhi, cô cảm thấy điều đó thật tuyệt diệu. Ngày tháng của cô và Cung Thánh Dương trôi qua thật lãng mạn, đầy đủ. Họ vẫn đang yêu nhau say đắm. Cung Thánh Dương rất tỉ mỉ và biết quan tâm cô, khiến cô, một người từng không có ý định kết hôn vẫn sẵn lòng sinh cho anh một đứa con, trở thành người đàn bà của anh.
Trong phòng bệnh, Sở Duyệt vừa đi dạo một vòng, trên khuôn mặt có chút mệt mỏi. Cơ thể cô không có nhiều thay đổi ngoại trừ cái bụng to. Với một người sắp làm mẹ, cô bớt đi một chút lanh lợi và khí chất mà trở lên ôn hòa, thục nữ hơn, thực sự trở thành một tiểu thư.
“Tiểu Duyệt, em có mệt không? Lo lắng không?” Sở Nhan đứng bên, cô cũng lo lắng thay.
“Không lo lắng, em lại mong đứa bé mau ra đời. Bởi vì em rất muốn nhìn thấy nó, xem nó giống ai.” Sở Duyệt rất trông mong, cúi đầu xoa nhẹ lên bụng mình.
Tịch Phong Hàn đã sắp xếp bác sỹ trợ sinh tốt nhất, kiểm tra và quan sát mọi động thái của đứa bé, đảm bảo đứa bé khỏe mạnh. Đồng thời, anh cũng chú ý tới Sở Duyệt.
Lúc này Tịch Phong Hàn cũng muốn nghỉ phép để ở bên vợ. Thế nhưng là người đứng đầu một quốc gia, đối với anh, trọng trách ấy rất lớn lao. Anh không thể làm thế được.
Hai ngày trôi qua, Sở Duyệt mỗi ngày kiên trì đi bộ, để lúc lâm bồn sinh con thuận tiện hơn. Sáng ngày thứ 3, cô đã có dấu hiệu. Sau đó là cơn đau ngày càng dữ dội.
Sở phu nhân và Tịch phu nhân ở bên cô, thế nhưng Sở Duyệt là cô gái kiên cường. Người cô đẫm mồ hôi nhưng tuyệt nhiên không có tiếng rên rỉ nào.
Ngay cả bác sỹ cũng hiếm thấy một sản phụ kiên cường như cô. Cửa thang máy mở ra ra, Tịch Phong Hàn bước vào với bộ dạng gấp gáp, lao tới phòng bệnh của Sở Duyệt.
Khi anh tới, các bác sỹ và y tá tránh đường. Tịch phu nhân và Sở phu nhân cũng ra ngoài một lát.
Tịch Phong Hàn nhìn Sở Duyệt nằm tựa trên giường, trái tim anh đau thắt, anh nhẹ nhàng cầm tay cô.
“Có đau không?” Giọng anh lạc đi, đầy vẻ xót xa.
Sở Duyệt lắc đầu cười, “Cái này thì đau gì. Em đã từng đau đớn hơn thế này nhiều. Với em, đau như thế này là chuyện nhỏ.”
Tịch Phong Hàn nhìn bộ dạng kiên cường của cô, trong lòng anh càng thấy thương cô. Anh thực sự hy vọng cô đừng kiên cường như thế, hy vọng cô sẽ kêu lên.
“Tiểu Duyệt, sinh con xong, anh sẽ không bắt em phải sinh thêm con nữa.” Tịch Phong Hàn cảm giác như mình là người mang tới sự đau đớn này cho cô. Anh tự trách mình.
Sở Duyệt dù rất đau nhưng bật cười vì lời nói này, “Ai nói không sinh nữa? Em còn muốn sinh một đứa con gái nữa!”
Tịch Phong Hàn có chút ngượng ngùng nhìn cô, “Còn sinh nữa ư?”
“Đương nhiên, đợi con trai lớn một chút, em còn muốn sinh một con gái.” Sở Duyệt nói cô thích con gái.
Trong lòng Tịch Phong Hàn thấy cảm động, dù phải trải qua đau đớn thế này mà cô còn muốn sinh con nữa. Niềm hạnh phúc này, anh không biết miêu tả như thế nào.
Anh nhẹ nhàng cúi người, hôn lên trán cô, ở bên cô cho tới lúc cô sinh.
Sở Duyệt không phải là cô gái yếu đuối điệu đà. Cô không hề kêu thán cho tới khi bác sỹ tới kiểm tra, cảm thấy cô đã đến lúc sinh con, liền đẩy cô vào phòng đẻ.
“Anh sẽ ở bên em. ”Tịch Phong Hàn không yên tâm để cô trong đó một mình.
Sở Duyệt từ chối, “Không cần, 1 mình em có thể chịu được.”
Thực ra với 1 người phụ nữ khi sinh con, rất không muốn bị đàn ông nhìn thấy cảnh đó.