Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 819



Nhìn gương mặt xinh đẹp như hoa của con gái, bà cắn môi, nhẫn tâm cầm túi đẩy cửa bước ra.

Bà lấy điện thoại nhìn thời gian, mười một rưỡi rồi, bà cần thông báo cho Lưu trọc đầu tới đây, quay lại nhìn cửa phòng, bà thầm cầu xin, An Ninh đừng trách mẹ, mẹ cũng là bị ép tới mức đường cùng.

Nói xong Hạ Thục Hoa vừa bước vào thang máy vừa gọi điện cho Lưu trọc đầu.

"Chị hạ, việc làm xong chưa? Con gái chị đã ở trong khách sạn rồi chứ?" Giọng nói của Lưu trọc đầu vô cùng sốt ruột.

"Cậu Lưu à, tôi chỉ xin cậu một việc, đừng quá giày vò con gái tôi."

"Yên tâm đi, cô bé non nớt như vậy tôi có thể làm gì chứ? Tôi chỉ muốn cảm giác mới lạ mà thôi!"

"Cậu... chúng ta nói trước rồi đấy, sau đêm nay, khoản nợ kia sẽ xí xóa, không ai còn nợ ai." Hạ Thục Hoa nhắc nhở.

"Chỉ cần tối nay tôi và con gái chị qua đêm với nhau, việc này sẽ coi như xí xóa, tôi nói lời giữ lời."

"Được, con gái tôi ngủ rồi, cậu đừng ức hiếp nó quá, tôi xin cậu đấy!" Hạ Thục Hoa nghiến răng nói.

"Được thôi, giờ tôi sẽ tới đó, chị cũng nên về nghỉ ngơi đi thôi." Đầu dây bên kia ngắt điện thoại.

Hạ Thục Hoa cố kìm nén lo lắng, nhưng vẫn bước vào thang máy rời đi.

Dưới ánh đèn pha lê màu vàng ấm áp, bóng người mảnh mai của Hạ An Ninh nằm trong chăn màu trắng, ánh sáng tô nét vóc dáng yêu kiều của cô, mái tóc dài đen nhánh buông lơi trên gối, cô tuyệt đối là một mĩ nhân.

Cô gái thuần khiết và trong sáng như vậy, trên đời này sẽ rất khó tìm được, đây chính là cô gái Lưu đầu trọc đồng ý dùng ba trăm nghìn tệ để chơi một lần.

Hạ An Ninh hoàn toàn không cảm nhận được rằng nguy hiểm đang tới gần.

Lưu đầu trọc uống trà ở một trà quán gần khách sạn, lúc này xe của lão ta đã chạy tới bên này.

Thuốc của Hạ Thục Hoa có thể khiến cô ngủ hai tiếng đồng hồ, tuy nhiên Hạ An Ninh vẫn đang mơ mơ màng màng, cô mở choàng mắt ra, miệng khát khô, kèm thêm cảm giác bất an với môi trường lạ.

"Mẹ... con muốn uống nước!" Hạ An Ninh đỡ trán gắng gượng ngồi dậy, cô mơ màng mở mắt ra, thấy mình vẫn còn ở trong khách sạn nhưng trong phòng không thấy mẹ đâu cả.

"Mẹ..." Hạ An Ninh bất lực gọi một tiếng.

Lúc này cô nghe thấy một tiếng động ngoài cửa, cô tưởng rằng mẹ cô ra ngoài mua đồ đã trở về.

Cô mệt mỏi ngồi dựa lên gối, nheo mắt nhìn ra ngoài cửa, có điều người đẩy cửa bước vào không phải là mẹ cô mà là một người đàn ông trung niên xa lạ.

Hạ An Ninh giật mình sợ hãi, cô còn chưa kịp phản ứng gì thì Lưu đầu tróc đã cười tít mắt lên tiếng: "Ôi! Người đẹp tỉnh lại rồi sao, tôi còn đang nghĩ, ngủ rồi thì thật vô vị."

"Ông... ông là ai? Mẹ tôi đâu?" Hạ An Ninh cố kìm nén cảm giác mệt mỏi lên tiếng chất vấn.

"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là... tối nay cô em là của tôi." Lưu đầu trọc nhìn cô gái ánh mắt mơ màng, tóc dài buông lơi, gương mặt xinh đẹp trước mặt, lão ta thực sự rất nôn nóng.

Khi lão ta định nhào tới, Hạ An Ninh bất ngờ lảo đảo đứng dậy, né tránh cú nhào tới của lão ta.

"A, người đẹp, em còn dám đùa với tôi sao! Đêm nay em chơi sao cũng không thể qua mặt tôi được, tôi đã chuẩn bị rất nhiều trò hay dùng trên người em rồi!"

Hạ An Ninh bỗng nhìn rõ lão ta, cô vô cùng khiếp sợ, đây không phải là bạn bài của mẹ cô sao? Nghe lời Lưu đầu trọc nói, Hạ An Ninh hiểu ra, đêm nay không phải khóa cửa nhà bị hỏng, cũng không phải mẹ thắng được thẻ phòng.

Mà là cô bị mẹ tặng cho người đàn ông này.

Hiểu ra điều này, đầu Hạ An Ninh lại trở lên choáng váng, nhưng cô thực sự không dám ngất xỉu, cô cố gắng giữ lại lý trí và ý thức, khi Lưu đầu trọc tiếp tục nhào tới ôm cô, cô vội vàng né tránh.

Cô nhìn cửa phòng muốn lao ra mở cửa, nhưng cô còn chưa tới cửa phòng, Lưu đầu trọc đã kéo cô lại, ôm lấy cô định hôn tới tấp.

Hạ An Ninh kinh hãi đẩy lão ta ra, mùi thuốc lá kinh tởm khiến cô buồn nôn, cô không đẩy được Lưu đầu trọc ra liền lùi lại sau xờ xoạng. Khi cô mới bước vào cửa, đã biết chỗ này có đặt một món trang trí bằng sứ, cô giơ tay ra xờ liền nắm được.

Một chiếc bình hoa màu vàng được cô nắm chặt trong tay, Lưu đầu trọc đang giật vạt áo sơ mi của cô định hôn cô, Hạ An Ninh phẫn nộ và sợ hãi, đâu còn lý trí nữa.

Cô cầm bình hoa lấy sức đập mạnh vào đầu Lưu đầu trọc.

"A..." Lưu đầu trọc đau đớn buông cô ra, lùi lại một bước, đầu trọc bị đập chảy máu, lão ta đau tới mức tạm thời không để ý được tới cô, chỉ ôm đầu nén đau.

Hạ An Ninh thở dốc, túi của cô treo trên giá ở bên cạnh, cô đưa tay cầm lấy, kéo cửa mở ra, chạy ra ngoài.

Tác dụng của thuốc vẫn còn, ý thức của cô vô cùng rối loạn, đầu óc choáng váng, nhưng vẫn cô gắng tỉnh táo nhấn thang máy.

"Đứng lại... con bé chết tiệt kia mau đứng lại..." Lưu đầu trọc đuổi tới, tay ôm đầu bị thương tức giận quát tháo.

Hạ An Ninh vội vàng nhấn nút đóng thang máy, sợ hãi tới phát điên, cuối cùng thang máy cũng đóng lại, thang máy nhanh chóng chạy xuống tầng một.

Hạ An Ninh nghĩ Lưu đầu trọc nhất định sẽ đuổi xuống từ thang máy bên cạnh, vì thế cô vừa ra khỏi cửa liền bỏ chạy thục mạng.

Lúc này cô chỉ muốn trốn khỏi nơi này, chỉ muốn thoát khỏi tên háo sắc kia, đồng thời cô cũng vô cùng thất vọng và phẫn nộ vì mẹ mình.

Chạy ra khỏi khách sạn là một con đường thẳng tắp rộng rãi, thời điểm gần sáng, đường rất rộng và vắng vẻ, ánh đèn đường sáng trưng...

Hạ An Ninh căn bản không nghĩ sẽ có xe chạy qua, khi cô chạy ra chỉ muốn đi qua đường lao tới con đường đối diện, tuy nhiên...

Cô vừa chạy được tới giữa chừng thì nghe thấy ở đằng xa có tiền xe ô tô đang chạy tới, đầu óc cô vốn đang không tỉnh táo, phản ứng chậm, cô quay đầu lại.

Chỉ thấy ánh đèn xe giống như bóng ma đang lao về phía cô, mang theo tiếng gào thét của tử thần.

Hạ Vũ Ninh mở tròn mắt, sợ hãi không có phản ứng gì cả, cô cứ thể trừng mắt nhìn chiếc xe thể thao kia lao về phía mình.

Chàng trai trẻ ngồi trên ghế lái nhìn thấy giữa đường có người, ánh sáng phản chiếu đôi mắt hẹp dài và lạnh lùng, chỉ nghe anh khẽ nguyền rủa một tiếng: "Shit!"

Ngay lập tức anh đánh vội vô lăng, xe mất kiểm soát lao ra khỏi đường, đâm vào hàng rào bảo vệ, cuối cùng đâm mạnh vào một chiếc cột đường mới coi xong chuyện.

Chứng kiến tai nạn xảy ra trước mặt, Hạ An Ninh sợ mất vía, cô ngây người vài giây, gương mặt dưới ánh đèn đường tái mét không còn giọt máu nào, đợi khi cô phản ứng lại mới phát hiện cả người mình đang run lên.

Bên phía chiếc xe thể thao có âm thanh vọng tới, cửa ở chỗ ghế lái bị đạp tung ra, sau đó một bóng người cao lớn loạng choạng bước ra.

Anh vịn vào xe đứng thở dốc, một tay giữ cổ giống như đang bị thương, ánh mắt anh từ từ nhìn về phía cô gái đang đứng giữa đường.

Ánh mắt lạnh lùng bao trùm bởi lửa giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.