Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 821



“Vậy... vậy tôi không làm chướng mắt cậu nữa, tôi đi trước đây.” Hạ An Ninh cũng không muốn ở lại đây làm cậu bực mình, cô xách túi đi vài bước rồi quay đầu lại nhìn người đàn ông ở phía hành lang trống trải. Anh mặc bộ áo quần màu đen, dáng người cao ráo, vừa nhìn vào đã biết là công tử nhà giàu.

Nam nhân này khiến cô cảm giác xa vời vợi, vĩnh viễn không thể tới gần.

Sau khi Hạ An Ninh đi khỏi, chưa đầy mười mấy phút sau có một người đàn ông trung niên đem theo hai vệ sĩ chạy tới.

“Thiếu gia! Cậu sao rồi?” A Vĩnh là quản gia kiêm phụ trách đời sống.

Lúc này nhìn vị thiếu gia tôn quý của mình trên đầu quấn lấy một miếng vải, sắc mặt ông bèn trở nên trắng bệch, ông bị doạ phát khiếp.

“Không sao! Xảy ra tai nạn, não tôi bị chấn động thêm và trán bị chảy máu.” Cung Vũ Trạch lãnh đạm trả lời, anh đứng dậy, vừa nãy anh còn ngất khi vào đây.

Lúc này rời đi trong vòng vây của quản gia và vệ sĩ, anh tuy bị thương những vẫn toát lên khí chất lạnh lùng lãnh đạm.

Hạ An Ninh đi từ bệnh viện ra, cô chọn một con đường sáng đèn bước đi, trong đầu bắt đầu suy nghĩ về thủ đoạn lần này của mẹ mình mà lòng thấy sợ hãi.

Tại sao mẹ lại đối xử với cô như vậy? Nếu không phải chính cô tự bị bà hãm hại thì thật sự cô không dám tin người nuôi cô khôn lớn lại khinh thường cô như vậy.

Cô không kìm được khóc nấc lên, cô ôm miệng, tìm một góc khuất rồi cúi xuống, hai cánh tay vòng qua ôm lấy nhau khóc không thành tiếng.

Bây giờ, cô đã biến thành một người không có nhà để về, cô không dám về nhà, cũng không thể quay lại trường, cô giờ đây giống như một con mèo hoang, chỉ có thể vật vờ trên đường.

Hạ Thục Hoa đang ở nhà, cũng đang quay ngang quay dọc không ngủ được, bà liên tục nhìn đồng hồ.

Bà hy vọng đêm nay ngắn lại, trôi qua thật nhanh đi!

Bỗng nhiên, điện thoại bà reo lên lúc 2 giờ sáng, bà cầm lên nhìn, hiển nhiên là Lý đầu trọc gọi tới, lẽ nào ông ta và con gái đã kết thúc rồi?

Bà ta không giấu được nỗi vui mừng, lập tức nhấc điện thoại lên: “Alo, Lý lão đệ à!”

“Lý Thục Hoa, bà dạy con gái kiểu gì thế, con a đầu thối đấy đập vỡ đầu tôi, tôi đang ở bệnh viện đây, chuyện này mẹ con bà không xong với tôi đâu! Đầu dây bên kia Lý đầu trọc vô cùng phẫn nộ.

“Cái gì? Thế An Ninh đâu?” Hạ Thục Hoa vẫn lo lắng Hạ An Ninh gặp nguy hiểm.

“Ông đây còn chưa động được vào nó đã bị nó đập vỡ đầu chạy mất rồi.” Lý đầu trọc bên kia tức tối nói.

Hạ Thục Hoa thở phào, nói như vậy là con gái vẫn chưa bị hắn đụng vào, nhưng đồng thời bà cũng lo lắng, lần này khiến nó tổn thương rồi, lại vẫn chưa trả được nợ, bây giờ biết làm sao đây?

Muộn vậy rồi con gái đi đâu được? Nó nhất định là không dám về nhà nữa!

Hạ Thục Hoa nghĩ một hồi vẫn quyết định gọi tới số của Hạ An Ninh.

Hạ An Ninh đang ở một cái đình trong công viên, nghe thấy tiếng chuông điện thoại cô giật bắn mình, nhìn vào thấy số mẹ gọi đến cô càng sợ hơn.

Cô nghiến răng nhưng rồi vẫn nghe điện thoại: “Mẹ, tại sao mẹ lại đối xử với con như vậy?”

Giọng bà ta trong điện thoại như đang khóc.

“An Ninh, mẹ xin lỗi, mẹ nợ tên Lý đầu trọc đó 30 vạn tiền cược, mẹ không còn cách nào chỉ đành đem con đi trả nợ, bây giờ con ở đâu?”

“Mẹ, con là con gái của mẹ đấy!” Hạ An Ninh không nén nổi nỗi tức giận bật khóc.

“Ngoan nào, mẹ biết rồi, con là con gái ngoan của mẹ, là mẹ hồ đồ, con mau về nhà đi! Mẹ không ép con nữa! Mẹ sẽ tự nghĩ cách.”

“Con không về nữa, ngày mai con sẽ quay lại trường!” Hạ An Ninh sợ hãi.

“Được, vậy con về trường đi! Mẹ cũng không còn mặt mũi nào gặp con nữa rồi!” Hạ Thục Hoa cũng không dám ép con gái về nữa.

Hạ An Ninh vẫn muốn nói thêm gì đó nhưng cô lại không biết nói gì, tóm lại việc này khiến cô vô cùng thất vọng.

Cô tắt máy trước, cô chỉ muốn đợi đến ngày mai rồi ngồi xe bus về trường.

Một chiếc xe con màu đen đang lái về khu biệt thự đắt nhất thành phố a, trên ghế sau, ngón tay thuôn dài của Cung Vũ Trạch đang ôm trán, ánh mắt hiện lên vẻ u tối không vui, đầu óc anh đang nghĩ về nữ nhân đáng chết kia. Anh thật sự không muốn bỏ qua cho cô ta, anh ngẩng đầu lên nói với Hà Dũng: “Ở nhà chẳng phải đang tuyển hầu gái sao? Tôi biết có một người miễn phí! Để cô ta đến làm 1 tháng đi!”

“Miễn phí?” Trên đời này còn có hầu gái miễn phí sao?” Hà Dũng ngạc nhiên hỏi.

“Đúng thế! Miễn phí đấy!” Cung Vũ Trạch khẽ hừ một tiếng, để cô ta làm người hầu miễn phí một tháng trong nhà là quá dễ dàng cho cô ta rồi.

“Vâng! Cô ta tên gì vậy?”

“Cô ta tên là Hạ An Ninh, sinh viên năm hai Đại học a, ngày mI đón cô ta đến đi!”

“Thiếu gia, cậu mới về nước một ngày sao đã quen được cô bé trong nước rồi?” Hà Dũng bật cười.

“Ảnh hưởng sâu sắc.” Cung Vũ Trạch nghiến răng nghiến lợi nói.

Hà Dũng cười, ông nghe ra được cậu chủ đang bốc hoả đây!

Lẽ nào cô gái tên Hạ An Ninh xui xẻo tới mức thiếu gia vừa về nước đã đắc tội với cậu rồi sao?

“Được, mai tôi sẽ phái người đón cô ấy tới.” Hà Dũng nghe lệnh.

Ánh mặt trời đầu tiên của buổi sáng đã xuất hiện, cô gái đang nằm co quắp trong góc công viên bị ánh nắng chiếu vào làm thức dậy, cô nhẹ nhàng vuốt lại tóc, dưới ánh nắng, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lộ rõ vẻ thanh tú xinh xắn cùng sự thanh thuần của thiếu nữ.

Hạ An Ninh thấy trời đã sáng nhưng thể xác và trái tim cô lại vô cùng mệt mỏi, có điều ánh nắng đã đem lại cho cô một nguồn năng lượng.

Bất kể xảy ra việc gì cô cùng phải kiên cường sống tiếp.

Hạ An Ninh ngồi xe bus quay lại trường học.

Thế nhưng chuyện tối qua vẫn chưa xong, Lý đầu trọc ở bệnh viện 1 đêm, hắn băng bó từ cằm đến tận đỉnh đầu đủ khiến hắn thấy thế nào, tức giận thế nào, dáng vẻ ông chủ lại bị băng bó như một thằng dở hơi thế này khiến hắn tức phát điên lên được.

Cái hắn muốn làm nhất tất nhiên là tìm Hạ An Ninh tính sổ.

“Điều tra cho tao xem con a đầu chết tiệt đấy học trường nào, tối nay tao nhất định phải có được nó, tao phải cho nó biết sự lợi hại, tai muốn nó phải trả giá.” Lý đầu trọc nói với thủ hạ.

“Vâng, lão đại, anh yên tâm, em đi điều tra ngay, nhất định sẽ tra được ra cho anh.” [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]

Lý đầu trọc nhìn thủ hạ đi ra ngoài, hắn lại nhấc điện thoại lên: “Tìm Hạ Thục Hoa về đây cho tao, chuyện này ả ta cũng có trách nhiệm, tao muốn ả biết rằng chuyện này với tao không xong đâu.”

Nhưng Hạ Thục Hoa lúc này đang cầm một cái va li xuống lầu, bà định trốn đi một thời gian, bà không nghĩ đến việc Lý đầu trọc sẽ tìm tới con gái, vì vậy lúc này bà ta chỉ muốn giữ được đôi tay mình không bị chặt đứt mà thôi.

Bà có một người chị em tốt ở nước c, mấy nghìn cây số, bà nghĩ chắc sẽ an toàn. Trước khi đi bà còn bắn một khoản tiền vào thẻ của Hạ An Ninh, là sinh hoạt phí của cô trong vòng 1 tháng, rồi bà vội vã ra sân bay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.