Hiển nhiên, tiền, so với hắn càng có hấp dẫn hơn, cái này đã giác ngộ anh, sắc mặt lạnh lùng trầm xuống, "Tiền nhất định không thiếu của em một đồng nào cả!"
Trình Ly Nguyệt tâm trạng khá vui vẻ, tặng anh một nụ cười rạng rỡ: "Vậy thì tốt!"
Nói xong, có mang đồ của mình về phòng, nào ngờ người đàn ông sau lưng lập tức nhường mày gọi cô: "Đợi chút!"
"Còn việc gì sao?" Trình Ly Nguyệt bước vài bước sau đó quay đầu lại nhìn anh.
"Em nói xem?" Cung Dạ Tiêu nheo mắt, phải chăng cô ấy đã quên mất một việc rất quan trọng.
Trình Ly Nguyệt đương nhiên không quên, chỉ có điều, tôi nay cô có lý do, cô cười nói: "Anh nói tới hôn buổi tối à! Tối nay tôi đã hôn anh tại bữa tiệc của Thẩm Quân Dao rồi!"
Gương mặt Cung Dạ Tiêu lập tức sa sầm mấy cấp độ: "Không tính!"
"Sao lại không tính? Hôn môi rồi!" Trình Ly Nguyệt nói xong, cười rất đắc ý, sau đó đẩy cửa bước vào phòng, đóng chặt cửa phòng lại.
Sau lưng, Cung Dạ Tiêu cắn môi, bực bội nhưng không có chỗ nào để xả, anh đấm mạnh một nhát lên sofa mới phát hiện ra đấm vào bức họa kia, anh lập tức nhấc tay lên, cẩn thận tỉ mỉ nhặt bức họa lên kiểm tra, thở phào một hơi, uống ly rượu vang đỏ trên bản, trở về phòng mình.
Xem ra tối nay tắm nước lạnh một lần không đủ rồi.
Trình Ly Nguyệt về lại phòng, trong không gian yên tĩnh, cô cảm thấy trái tim mình đập không bình thường, giống như đập rất nhanh, sao thế này?
Vì thế cả đêm Trình Ly Nguyệt đều nằm mơ cũng một giấc mơ, là gương mặt của Cung Dạ Tiêu, nhìn suốt ba giờ đồng hồ, tới trong mơ cũng nhìn thấy gương mặt anh, cũng không hẳn là ác mộng nhưng cứ có cảm giác nguy hiểm.
Sáng sớm.
Trình Ly Nguyệt tỉnh dậy khá sớm, có không muốn mãi là người dậy sau cũng trong nhà, cô đánh răng rửa mặt xong bước ra đã là bây giờ, cậu bé vẫn chưa dậy! Cô định để con ngủ thêm một lát.
Cô đẩy cửa bước ra, người đàn ông phòng bên cũng đã đi ngoài, anh vẫn mặc chiếc T-shirt màu đen bỏ người và một chiếc quần đùi, bên dưới T-shirt, cơ bụng sáu múi sắp xếp ngay ngắn, âm thầm thể hiện sức mạnh có thể bộc phát bất cứ lúc nào.
Trình Ly Nguyệt tới bên cây nước nóng lạnh uống nước, Cung Dạ Tiêu cũng bước tới, cẩm cốc cô vừa đặt xuống uống một cốc, sau đó nheo mắt nhìn cô: "Hôn buổi sáng thì sao? Khi nào tặng tôi đây?"
Trình Ly Nguyệt biết anh đang nghĩ việc này, cô cắn môi, nghĩ việc này không thể để con trai nhìn thấy, vì thế bây giờ hôn anh ta liền thôi.
Có điều chủ động hôn anh, cô thực sự chưa làm bao giờ, không có kinh nghiệm, có hơi ngượng ngùng nói với anh: "Có phải chỉ cần hôn lên môi là được không?"
"Ừ!" Cung Dạ Tiêu trả lời mơ hồ.
Trình Ly Nguyệt bước tới trước mặt anh, cô không đi giày cao gót khi đứng trước anh trông có vẻ khá thấp.
Cô lại gần anh hơn, rồi lại gần thêm một chút, cuối cùng chỉ cách khoảng một bàn tay, Trình Ly Nguyệt ngẩng gương mặt thanh tú sạch sẽ lên, nói với anh: "Anh cúi thấp xuống một chút, tôi không hôn được."
Cung Dạ Tiêu khom lưng cúi đầu như cô nói.
Khuôn mặt hai người lập tức cận kề, môi anh cách môi cô chỉ một đốt ngón tay, lông mi của Trình Ly Nguyệt run run, các dây thần kinh toàn thân căng như dây đàn.
Hơi thở anh thơm mát dễ chịu và rất nam tính, phả lên làn da mềm mại của cô vừa nóng bỏng vừa nguy hiểm.
Gương mặt Trình Ly Nguyệt lập tức đỏ gay, đỏ tới tận hai tai, cô nắm chặt tay, nhưng không có dũng khi tiến lên hôn anh.
"Sao vậy? Cần tôi chủ động?" Anh hỏi bằng giọng trầm của anh có phần đáng ghét.
Trình Ly Nguyệt nắm chặt tay, không biết nên phản ứng ra sao, cô nhắm mắt lại, quyết định hôn đại, cô nhón cao hai chân, môi hồng hôn thật mạnh về phía anh.
Cùng lúc đó, Cung Dạ Tiêu cũng chủ động, hơi thở nồng ấm dồn về phía cô, tiếp theo làn môi man mát đặt lên môi hổng mềm mại của cô.
Bùm...
Đầu Trình Ly Nguyệt nổ tung.
Ngọn lửa thiêu đốt mãnh liệt lan từ lồng ngực lên đầu.
Khi cô hoảng loạn không biết phải làm sao thì Cung Dạ Tiêu đã giữ chặt gáy cô, anh không cho cô cơ hội từ chối, tách hai hàm răng của cô ra một cách bá đạo và hơi mạnh bạo, hôn sâu hơn nữa.
"Hự..." Trình Ly Nguyệt vội đấy anh ra, người đàn ông này đã đi quá giới hạn rồi.
Cô mở tròn đôi mắt xinh đẹp, rõ ràng chỉ là hôn môi, tại sao anh lại hôn sâu.
Lúc này, lưỡi nhỏ của cô bị quấn riết, nụ hôn của anh có chút mãnh liệt.
Trình Ly Nguyệt đỡ người, tay đấy anh ra theo bản năng nhưng eo cô không biết đã bị một cánh tay giữ chặt lại từ khi nào, khiến cô giãy giụa cũng không có tác dụng.
Trình Ly Nguyệt vừa sợ hãi vừa giận dữ, gã này là một tên khốn!
Khi cô giận dữ hai mắt bốc lửa, cuối cùng anh cũng buông cô ra, đưa tay lên xoa môi nét mặt hồi tưởng, cười tít mắt khen: "Ngọt thật!"
Trình Ly Nguyệt càng thẹn muốn chui xuống đất, có nghiến răng giận dữ nói: "Sau này không được như vậy nữa, cùng lắm chỉ được hôn lên môi, nếu như anh cứ vậy tôi sẽ không giữ chữ tín nữa đâu."
Cung Dạ Tiêu cười gian xảo: "Em chắc chắn vừa rồi em không thích?"
"Thích cái đầu anh, một trăm ngàn tệ khi nào mới đưa tôi?"
Nụ cười trong mắt Cung Dạ Tiêu tan biến, nét mặt có chút nhạo báng: "Trong mắt em chỉ biết tới tiền thôi sao?"
"Đúng, anh đã nói rồi, làm người phải biết giữ chữ tín, tôi tin rằng anh biết giữ chữ tín hơn tôi."
Bước được vài bước, ánh mắt Cung Dạ Tiêu thoáng qua nụ cười kì quái, anh quay người nhìn cô: "Tôi cho em một cơ hội kiếm tiền, em có cần không?"
Trình Ly Nguyệt ngờ vực nhìn anh ta: "Cơ hội gì? "
"Trở thành người phụ nữ của tôi, tôi cho em một trăm triệu tệ!" Cung Dạ Tiêu lên tiếng.
Trình Ly Nguyệt lập tức sa sấm sắc mặt, cô cảm thấy mình bị sỉ nhục, lạnh lùng nói: "Anh muốn dùng tiền chơi gái thì hãy tới hộp đêm, tôi cần tiền nhưng tôi kiếm tiền bằng con đường chính đáng, tuyệt đối không bản thân."
Cung Dạ Tiêu vốn chỉ định thăm đó cô, không ngờ thái độ của cô kiên quyết tới vậy, anh mỉm môi nói: "Con như tôi chưa nói gì."
Trình Ly Nguyệt bước vào phòng tìm con, con nên dậy thôi.
Cậu bé quả nhiên đã thức dậy, Trình Ly Nguyệt vừa đẩy cửa liền thấy một đôi mắt to tròn long lanh của cậu bé.
Trình Ly Nguyệt bật cười, thơm cậu: "Cục cưng của mẹ, dậy rồi sao?"
Trình Vũ Trạch lập tức dang tay ôm cổ mẹ, lấy trán chạm thân mặt vào trán của mẹ, miệng thơm lên mà cô: "Mami, hôm qua con tại nằm mơ!"