Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 905



"Một bà mẹ từng làm gái, sao có thể nuôi dưỡng con mình được. Cung Vũ Trạch rõ ràng đã bị mù rồi, sao lại có thể thích nó cơ chứ" Bạn của Lam Doanh bực tức nói.

"Không thể trách anh Cung Vũ Trạch được, mà là con Hạ An Ninh đó quá giảo hoạt, lúc nào cũng giả bộ ngây thơ để quyến rũ anh ấy." Lam Doanh lại không muốn danh tiếng của Cung Vũ Trạch xấu đi

Có quy mọi trách nhiệm cho Hạ An Ninh.

"Bây giờ đã có chứng cứ việc mẹ của nó qua lại với người đàn ông khác. Thế thì cậu muốn nó biến đi lúc nào, thì nó sẽ phải biến đi ngay. Nếu không cậu sẽ đưa những thứ này ra."

"Đúng, có chứng cứ rồi, Hạ An Ninh nếu không ngoan ngoãn tránh xa khỏi anh Vũ Trạch, thì tớ sẽ khiến nó xấu mặt." Lam Doanh rất đắc ý nói.

Cô không ngờ hôm nay lại vớ được cái này mà hoàn toàn chẳng mất bao nhiêu công sức.

Lúc này Cung Vũ Trạch và Hạ An Ninh vẫn đang trên máy bay, còn một tiếng nữa mới tới nơi.

Ngồi máy bay đường dài là chuyện hết sức mệt mỏi. Hạ An Ninh lại ngủ một lúc, khi tỉnh dậy nhìn qua cửa sổ thấy phong cảnh đẹp vô cùng.

Sau khi hạ cánh, người của Cung Vũ Trạch đã đợi ở sân bay.

Cung Vũ Trạch cầm tay Hạ An Ninh, Hạ An Ninh đầy vè tò mò khi tới một đất nước mới lạ. Mấy lần cô suýt va vào người khác, may mà Cung Vũ Trạch nhanh tay đỡ lấy cô, không thì thật khó xử.

Hạ An Ninh thì cười, thế nhưng mỗi lần áp sát cơ thể anh, cô lại hơi đỏ mặt ngượng ngùng.

Ngồi vào trong xe, Cung Vũ Trạch nói với cô: "Anh sẽ sai người đưa tem tới khách sạn nghỉ ngơi, lát nữa anh sẽ tới đón em."

"Vâng! Đừng lo cho em, em có thể lo được." Hạ An Ninh cười nói, dù sao cô cũng học chuyên ngành tiếng Anh mà.

Cung Vũ Trạch vẫn dặn dò: "Em đừng đi lung tung, chỉ đợi anh về thôi đấy."

"Vâng, được rồi!" Hạ An Ninh ngoan ngoãn gật đầu. Đương nhiên cô sẽ chẳng đi đâu linh tinh để anh phải lo lắng.

Xe đưa cô tới một khách sạng 7 sao. Cung Vũ Trạch không yên tâm mà phải tiễn cô lên tận phòng tiêu chuẩn tổng thống, đặt dồ của cô xuống xong anh mới đi ra.

Anh có một hội nghị gấp nên phải đi luôn.

Vừa đóng cửa, Hạ An Ninh bắt đầu thấy tò mò, tìm hiểu căn phòng. Đây chắc chắn là khác sạn xa hoa nhất mà cô từng ở, hơ nữa phong cảnh ở đây đẹp vô cùng. Đứng ở đây nhìn ra, phía bên ngoài là khu biệt thự kiểu Tây rất đẹp.

Hạ An Ninh đi đến chỗ tủ lạnh mở ra, lấy một chai nước, bên cạnh có một giá sách báo và cả một cuốn tạp chí thời trang.

Hạ An Ninh rút cuốn tạp chí và hai tờ báo. Cô ngồi trên ghế vừa uống nước vừa xem tạp chí. Toàn là tiếng Anh.

Thế nhưng, cô rất muốn đọc. Không phải sinh viên nào học chuyên ngành tiếng anh đều có cơ hội đi nước ngoài.

Vì thế, cô hết sức trân trọng cơ hội này.

Hạ An Ninh xem khoảng nửa tiếng, đột nhiên cô thấy ấm ấm trong bụng.

Cô giật mình. Sau đó chạy vào trong nhà vệ sinh. Vừa nhìn, quả thật đúng là chuyện đó.

Sao đen đủi thế không biết. Vừa mới tới đây đã bị... rồi.

Cô lấy tờ giấy lau, rồi tìm một vòng trong phòng. Quả nhiên không có cái đó. Trong tình huống này, cô muốn xuống ngay cửa hàng gần khách sạn. Cô hoàn toàn có thể tới đó để mua cái mình cần.

Nghĩ xong, cô cầm túi lên đi và đổi ít tiền ở chỗ tiếp tân, sau đó đi ra ngoài.

Cô chạy tới cửa hàng gần đó. Đúng lúc này, xe của Cung Vũ Trạch cũng vừa tới trước cửa.

Cung Vũ Trạch xuống xe, sau khi kết thúc hội nghị, anh lập tức quay về, lo lắng cô ấy chạy linh tinh.

Quả nhiên, sau khi quẹt thẻ xong, phát hiện căn phòng hoàn toàn trống không.

Hạ An Ninh cũng không biết đã đi đâu rồi.

Cung Vũ Trạch thở một tiếng. Cô bé này thật là, lại chạy đi đâu rồi?

Cung Vũ Trạch lập tức xuống quầy tiếp tân, hỏi người bảo vệ ở đó. Người bảo vệ nói cho Cung Vũ Trạch biết cô vừa mới đi ra ngoài theo hướng kia.

Cung Vũ Trạch lập tức chạy theo hướng đó, trợ lý Vương Thụy cũng chạy theo.

Hạ An Ninh bước vào cửa hàng, tìm thấy thứ cô cần và ra thanh toán.

Khi cô đang cầm bịch giấy vệ sinh đi ra, lập tức nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc. Sao anh ấy lại tới đây?

Cung Vũ Trạch xuất hiện trước mắt cô, anh mới thở phào nhẹ nhõm, rồi trách mắng: "Em chạy lung tung đi đâu đấy?"

"Em đi mua ít đồ."

"Mua gì?" Cung Vũ Trạch vẫn còn hơi giận.

"Mua... mua mấy thứ em cần ấy mà" Hạ An Ninh đột nhiên đỏ mặt.

Cung Vũ Trạch nhìn túi xách trong tay cô lập tức hiểu ra, rồi thở một tiếng: "Em hoàn toàn có thể nhờ nhân viên khách sạn cung cấp mà."

"Xin lỗi... Em không biết..." Hạ An Ninh xin lỗi.

Cung Vũ Trạch thấy buồn cười, xoa đầu cô: "Lần sau ra ngoài, nhớ gọi cho anh một câu."

"Vâng, em biết rồi."Hạ An Ninh gật đầu.

Cung Vũ Trạch nhìn Vương Thụy: "Cậu đặt bữa trưa cho chúng tôi, chúng tôi ăn bên ngoài."

"Vâng, tôi sẽ đặt ngay." Vương Thụy lập tức đáp lời.

Sắc mặt Hạ An Ninh đột nhiên thay đổi, chạy về phía khách sạn. Ở phía sau Cung Vũ Trạch nhìn cô, liền hiểu ra nguyên nhân.

Anh bỗng cười, phụ nữ thật phức tạp.

Sau khi xử lý xong, Hạ An Ninh mới nhẹ người. Cũng may không bị dính lên quần.

Khi nãy lúc mới ra còn chưa có gì. Bây giờ cô bắt đầu thấy nhâm nhẩm đau.

Hạ An Ninh ngồi trên ghế, ôm bụng, cảm thấy rất khó chịu.

Cung Vũ Trạch vừa gọi điện thoại xong, nhìn sắc mặt trắng bệch của cô. Anh lập tức lấy một ốc nước ấm cho cô: "Em uống chút nước ấm đi."

Hạ An Ninh thấy ấm áp trong lòng: "Cảm ơn anh!"

Cung Vũ Trạch nói như ra lệnh: "Lần sau trước mặt anh không được nói hai từ cảm ơn này nhé!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.