Hạ Vũ Ninh lần đầu ra nước ngoài cảm thấy mọi thứ đều rất mới mẻ, Cung Vũ Trạch thỏa mãn mọi ý tưởng của cô.
Cô muốn uống cà phê trên phố, muốn đi nghe biểu diễn của nghệ sĩ đường phố, muốn tới đài phun nước Trevi để tung đồng xu, Cung Vũ Trạch dành ra một ngày để cùng cô thực hiện, từ sáng tới chiều.
Lúc này, cảnh đẹp hoàng hôn phía xa, trên đường xe cộ tấp nập, trong một quảng trường rộng rãi, thời gian như thể chậm lại, Hạ An Ninh dắt tay Cung Vũ Trạch, khóe miệng nở nụ cười mãn nguyện.
"Tiếp theo em muốn đi đâu?" Cung Vũ Trạch quay đầu mỉm cười hỏi cô.
"Ưhm... mai rồi tính, hôm nay chơi đủ rồi." Hạ An Ninh thực sự đã chơi thỏa thích.
Lúc này có một họa sẽ bên đường bước tới nói với họ: "Hai vị có muốn vẽ một bức tranh không? Tôi sẽ không tính phí quá cao đâu, chỉ cần mấy chục đô la là được."
Hạ An Ninh hào hứng nhìn Cung Vũ Trạch, Cung Vũ Trạch vốn không muốn, nhưng nhìn thấy ánh mắt mong đợi của cô, anh lại không nỡ từ chối, gật đầu nói: "Được thôi! Vẽ đi!"
Nói xong, anh và Hạ An Ninh liền ngồi trên một chiếc ghế công viên ở bên cạnh, Hạ An Ninh khẽ kề má lên vai Cung Vũ Trạch, khóe miệng nở nụ cười thoáng qua, cánh tay Cung Vũ Trạch cũng ôm lên vai cô, khẽ kề má lên tóc cô, trong mắt họa sĩ họ chính là một đôi tình nhân đang thì thầm tâm tình.
Họa sĩ lập tức vẽ lại hình dáng họ lúc này, ông có kinh nghiệm phong phú, tài năng vẽ tranh lợi hại đương nhiên không cần quá nhiều thời gian đã vẽ hai người sống động như thật, giấy vẽ cũng khô rất nhanh, họa sĩ còn tặng họ một khung hình đơn giản.
Hạ An Ninh vui mừng cầm lấy khung hình, vẽ giống quá, hơn nữa giờ cô cũng mới biết, mình ở bên anh ấy lại nhỏ bé tới vậy, còn nữa thần thái e ấp trên gương mặt cô cũng được vẽ ra.
Cung Vũ Trạch trả cho họa sĩ một trăm đô la, cũng không cần ông phải trả lại tiền thừa, anh dắt tay Hạ An Ninh rời đi.
Hạ An Ninh rất thích bức tranh này, cô mỉm cười nhìn anh yêu cầu: "Tặng em bức tranh này có được không?"
Cung Vũ Trạch mỉm cười: "Được, giao cho em bảo quản."
Hạ An Ninh nhẹ nhàng cẩn thận cầm tranh, món quà này vô cùng có ý nghĩa với cô.
Buổi tối họ ăn tối ở khách sạn, Hạ An Ninh do lệch múi giờ nên đã về phòng ngủ, đây là một căn phòng gồm một phòngngủ chính và một phòng ngủ khách, Cung Vũ Trạch nhường phòng ngủ chính cho cô, anh thì ngủ phòng khách.
Bình thường anh cũng đã quen với việc bay tới bay lui khắp nơi trên thế giới, lệch múi giờ cũng thấy rất bình thường, thời gian đã tới nửa đêm, là thời gian yên tĩnh nhất, có một số tâm tư cũng cứ thể trào dâng không thể nào ngăn cản được.
Cung Vũ Trạch vừa đánh giá xong một vài dự án, còn chưa buồn ngủ, ánh mắt anh bất giác nhìn về phía cửa phòng ngủ chính, nghĩ tới Hạ An Ninh đang ngủ trong đấy, trái tim anh lại trở nên xao xuyến.
Anh muốn đi vào nhìn cô, nghĩ vậy anh cũng đứng dậy, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Vừa mở cửa đã nhìn thấy một cô gái nằm nghiêng say giấc, bức tranh của họ được để ở đầu giường, dựa vào một bình hoa, chỉ cần cô ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy.
Cung Vũ Trạch nghĩ, lẽ nào cô ngắm tranh xong mới ngủ được?
Trái tim anh lập tức nở nụ cười, anh ngồi xuống mép giường, ngắm thật kĩ gương mặt cô khi say giấc dưới ánh đèn mờ ảo.
Gương mặt xinh đẹp còn vương lại chút non nớt của thiếu nữ, làn da căng tràn sức sống, khiến anh muốn đưa tay ra vuốt ve.
Nghĩ tới nước da mịn màng của cô, anh thực sự không thể kìm nén được, đưa tay khẽ chạm nhẹ lên má cô, cảm giác rất mềm mại.
Hạ An Ninh bỗng nhiên có dấu hiệu tỉnh dậy, Cung Vũ Trạch hơi tự trách mình, lẽ nào anh đã đánh thức cô dậy?
Hạ An Ninh chớp mắt hai cái sau đó mở choàng mắt ra, cô thấy Cung Vũ Trạch ngồi bên mép giường, cô không hề hoảng sợ, ngược lại khóe miệng nở nụ cười hạnh phúc.
"Sao anh vẫn chưa ngủ vậy?"
"Sắp ngủ rồi, muốn sang nhìn em, nhân tiện chúc em ngủ ngon." Cung Vũ Trạch mỉm cười dịu dàng.
Một lọn tóc của Hạ An Ninh tinh nghịch che xuống mắt cô, cô còn chưa kịp đưa tay gạt tóc ra thì một bàn tay khác đã giúp cô làm việc đó, vén tóc ra sau tai để lộ ra nửa gương mặt trắng ngần xinh đẹp.
Hạ An Ninh lập tức thẹn thùng chớp chớp đôi mắt to tròn, không dám nhìn vào đôi mắt sâu thẳm đang bùng lên ngọn lửa cháy bỏng của anh.
Cung Vũ Trạch nhận ra cơ thể mình xuất hiện thay đổi, thậm chí khá mãnh liệt.
Anh lập tức nhíu mày: "Chúc ngủ ngon!" Nói xong anh liền cúi người, hôn nhẹ lên bên má để lộ ra của cô sau đó nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài.
Khi anh đóng cửa lại, Hạ An Ninh mới mỉm cười đáp: "Chúc ngủ ngon!"
Nói xong ánh mắt cô nhìn về bức tranh trên đầu giường, trong lòng ngập tràn niềm vui, bức tranh này cô sẽ cất giữ cả đời.
Trong nước.
Hạ Thục Hoa phát hiện Lý Kiều Thắng không gây khó dễ cho mình nhưng bà nghĩ bạn con gái bà đã trượng nghĩa trả giúp bà một trăm nghìn tệ, món tiền này cũng cần phải trả cho họ, nhưng bà không biết hai cô gái đó là ai, là bạn học của con gái bà chăng! Bà đoán vậy.
Lam Doanh cầm bằng chứng của Hạ Thục Hoa, bắt đầu ở nhà đợi Hạ An Ninh và Cung Vũ Trạch trở về, cô mong ngóng từng giây phút, cuối cùng liền bảo Lam Phong gọi điện cho Cung Vũ Trạch, nghe ngóng được Cũng Vũ Trạch khoảng một tuần nữa mới về nước.
Lam Doanh đi sâu vào thăm dò và điều tra quá khứ trước đây của Hạ Thục Hoa, kết quả điều tra quả nhiên có rất nhiều việc giống như cô dự đoán.
Hạ Thục Hoa không phải là người trong sạch gì, khi còn trẻ bà ta từng làm gái bán hoa, chưa từng kết hôn, Hạ An Ninh là con gái bà ta đương nhiên cũng không phải con gái của người đàn ông nào tử tế.
Cô ta là một đứa con hoang.
Con gái của người đàn bà như vậy sao có thể xứng với đại thiếu gia nhà họ Cung cao quý?
Nói ra sẽ khiến người ta cười thối mũi.
Hạ An Ninh ở nước ngoài căn bản không biết được rằng tình cảm của cô và Cung Vũ Trạch đang bị bao tròm trong một mối nguy cơ.
Hạ An Ninh cũng gọi điện cho Hạ Thục Hoa mấy lần, Hạ Thục Hoa không dám nói qua điện thoại cho cô biết việc bạn cô giúp bà trả một trăm nghìn tệ, vì thế bà cứ giấu giếm không nói ra.
Cung Vũ Trạch sau đó còn dẫn cô đi tham quan trường đại học, viện bảo tang, còn dẫn cô tới các câu lạc bộ sang trọng, khiến Hạ An Ninh được làm quen với rất nhiều thứ mới mẻ, đồng thời cũng giúp cô mở rộng tầm mắt, biết được sở thích giải trí bình thường của con cái gia tộc giàu có.
Cô còn được cưỡi ngựa, mặc bộ đồ chuyên dùng để cưỡi ngựa, cưỡi trên lưng một con tuấn mã màu mận chín, cùng ngựa của Cung Vũ Trạch đi dạo trên bãi cỏ, mọi cảm giác đều khiến cô yêu thích.
Vì gia cảnh và môi trường trưởng thành của mình, cô vốn dĩ không hề phù hợp với những nơi thuộc về tầng lớp thượng lưu, nhưng vì có anh dịu dàng ân cần, thâm tình bao dung chỉ dẫn, khiến cô bớt đi lo lắng và gò bó.
Anh giống như thiên thần trong sinh mệnh của cô, dẫn dắt cô bay tới cuộc sống rực rỡ.