Lam Doanh có phần kinh ngạc khi thấy khí phách kiên cường của cô, cô ta cười nói. "Được rồi! Nếu cô muốn trả thì cô thích trả khi nào cũng được! Tôi sẽ gửi cho cô số tài khoản."
Lam Doanh nói xong thì nghĩ đến chuyện gì đó lại hỏi. "Cô thật sự không cần tôi tìm một người đàn ông tới hợp tác cùng cô sao?"
"Không cần!"
"Vậy tôi rất mong đợi kết quả, tôi cho cô thời gian chậm nhất là nửa tháng, cô phải rời khỏi anh ấy, nếu như quá nửa tháng thì cô đừng trách tôi là tàn nhẫn."
Hạ An Ninh giống như một kẻ ngốc, cô thậm chí cũng không nâng mí mắt lên, chẳng qua chỉ khẽ đáp một tiếng: "Được!"
"Cô xem mà làm, tôi đi trước đây." Lam Doanh nói xong thì cầm lấy túi của mình, tao nhã đi ra khỏi gian phòng bao.
Cửa vừa đóng lại, cả gian phòng chỉ còn lại Hạ An Ninh, mà cô cuối cùng không nhịn được nữa mà khóc lớn.
Lát sau, cô nhân viên phục vụ muốn tới dọn phòng lại giật mình nhìn thấy cô đang khóc, cô ta chủ động đóng cửa lại.
Chẳng qua cô ta thắc mắc không biết rốt cuộc có chuyện gì lại làm cho một cô gái khóc thảm thiết như vậy, giống như là một người bi thương nhất trên thế giới.
Hạ An Ninh không biết mình khóc bao lâu, cô chỉ cảm thấy hai mắt đã sưng đỏ, mà cổ họng cũng sắp khản tiếng, cô ngơ ngác ngồi ở trên ghế sa lon, trong giây lát không biết mình nên làm gì.
Cô phải rời khỏi anh, sự thật lại tàn nhẫn như vậy.
Chỉ cần nghĩ đến cả đời này sẽ không có liên quan gì với anh, trái tim cô lại đau đớn như vậy.
Hơn nữa, cô còn phải trở thành người con gái bị anh căm hận, lòng cô càng thêm rỉ máu.
Nếu như có thể phải rời đi, cô chỉ muốn giữ lại hình ảnh tốt đẹp nhất ở trong lòng anh mà không phải làm một người phụ nữ xấu xa phản bội anh, vứt bỏ anh.
Cô nên làm gì đây?
Danh tiếng của mẹ cô không thể bị phá hủy, cho dù trước kia mẹ cô rất tệ, nhưng bà vẫn là mẹ của cô, làm con gái, cô nhất định phải bảo vệ bà.
Cho nên, cô thà bỏ qua tất cả cũng muốn giữ lại cuộc sống bình yên cho mẹ vào lúc tuổi già, có lẽ mẹ không phải là người mẹ tốt, nhưng mẹ là người đã đưa cô tới thế giới này.
Mẹ là người có liên kết máu thịt với cô, cũng là người thân duy nhất của cô ở trên thế giới này.
Hạ An Ninh từ bên trong quán cà phê đi ra, cô hốt hoảng đứng ở bên đường, nhìn dòng xe cộ qua lại, trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ.
Có phải nếu như cô chết rồi thì không cần phải gây tổn thương cho Cung Vũ Trạch nữa, có phải Lam Doanh cũng sẽ buông tay, sẽ không công bố tin tức về mẹ hay không?
Nhưng cô lại không nỡ để mẹ sống một mình trên đời này, bà vốn đã cô đơn, nếu như cô lại chết như vậy, có thể quá bất hiếu hay không.
Những người trẻ tuổi đang cười cười nói nói ở bên cạnh Hạ An Ninh lại không biết trong lòng cô đang suy nghĩ tới chuyện sống chết.
Khi đèn xanh dành cho người đi bộ sáng lên, có người va phải Hạ An Ninh, lúc này cô mới phát hiện ra đèn xanh, cô vội vàng bước tới trạm xe buýt đối diện.
Cô không muốn nhanh chóng về nhà, bởi vì mắt cô còn sưng đỏ, cô không thể để cho mẹ phát hiện ra chuyện gì khác thường, cô càng không định nói cho mẹ biết chuyện này.
Bởi vì mẹ cũng xấu hổ mở miệng với cô, mới có thể giấu cô chuyện bị người đàn ông kia tới uy hiếp.
Tất nhiên tất cả đều không muốn đối mặt, như vậy chỉ có thể giấu chuyện này cả đời!
Hạ An Ninh lên xe, cô chọn một chỗ ngồi gần cửa sổ, sau khi chiếc xe rời khỏi trạm xe buýt được mấy phút, điện thoại di động của cô đột nhiên đổ chuông, cô vừa cầm lấy nhìn thì lòng bàn tay đã run lên, là Cung Vũ Trạch gọi tới.
Cô nhìn cái tên này, ngơ ngác, ngây người, cũng không dám nghe máy.
Lúc này, một người mẹ bế đứa trẻ đang ngồi bên cạnh cô nói. "Cô gái ơi, con trai của tôi đang ngủ, cô có thể nghe điện thoại không, tôi sợ sẽ tiếng chuông sẽ làm nó thức dậy mất."
Hạ An Ninh luống cuống, cô không nghe máy mà lựa chọn cúp máy.
Người mẹ kia nhìn cô với vẻ biết ơn, Hạ An Ninh nhận được sự biết ơn của người khác, nhưng trái tim cô lại lặng lẽ chảy máu.
Đây là lần đầu tiên cô cúp điện thoại của anh, chỉ mới cúp điện thoại, cô đã thấy đau khổ như vậy càng chưa nói tới phải làm anh bị tổn thương.
Lát sau, điện thoại di động của cô lại đổ chuông, âm thanh tương đối lớn khiến bà mẹ trẻ giật mình, vội vàng cúi đầu nhìn con trai.
Cậu bé ngủ không yên giấc. Hạ An Ninh vội vàng cầm điện thoại di động lại cúp. Đồng thời, cô cũng tắt luôn điện thoại.
Mẹ của cậu bé nhìn cô, khẽ hỏi. "Cô gái, sao cô không nghe máy?"
"Không... không quan trọng!" Hạ An Ninh nói dối.
Mẹ của cậu bé kia mỉm cười, không nói gì.
Khi mới tới trạm xe buýt gần nhà, Hạ An Ninh đã xuống xe, từ nơi này đi bộ về nhà sẽ mất hơn hai mươi phút, mà lúc này cô sẵn lòng đi bộ.
Hạ An Ninh cứ bước đi, trong đầu không biết đang suy nghĩ điều gì, khi đi qua một quảng trường, cô đang cắm đầu bước đi, đột nhiên có một người thanh niên gọi cô.
"Hạ An Ninh?" Người thanh niên không chắc mình có nhận đúng người hay không, chỉ thử gọi thôi.
Hạ An Ninh không nghe thấy, nhưng lúc này có trận gió thổi mái tóc dài của cô lên, lộ ra gương mặt cô, người thanh niên vừa thấy thật sự là cô thì lập tức ngạc nhiên chạy qua.
"An Ninh!"
Hạ An Ninh mờ mịt quay đầu, một gương mặt quen thuộc hiện ra ở trước mắt cô, cô kinh ngạc nhìn người này nói: "Trình Vũ!"
"Thật sự phải là cậu à! Tớ còn tưởng là tớ nhận nhầm chứ!" Người thanh niên này gầy, lại rất cao, cậu mặc bộ hoodie màu xám, trông đẹp trai và sáng sủa.
Hạ An Ninh cũng kinh ngạc hỏi. "Không phải cậu đã đi du học rồi sao? Tại sao bây giờ lại trở về đây?"
"Tớ vừa về nước thăm người thân, có thể sẽ ở lại khoảng hai tháng rồi rời đi."
"A! Đã lâu không gặp." Hạ An Ninh mỉm cười, thấy Trình Vũ nhìn chăm chú, cô vội vàng nhìn xuống, không muốn để cậu nhìn thấy mắt cô đang sưng đỏ.
"Mắt cậu sao vậy? Hình như hơi sưng thì phải." Trình Vũ lo lắng hỏi.
"Gần đây có hơi đau mắt, không có việc gì đâu!" Hạ An Ninh không thể làm gì khác hơn là nói dối.
Trong mắt Trình Vũ thoáng có chút đau lòng, cậu và Hạ An Ninh học chung từ nhỏ đến năm cấp ba, đến năm cấp ba cuối cùng cậu đi du học, hai người có thể nói là bạn rất thân thiết.
"Có phải bởi vì việc học hành, đọc sách quá nhiều không? Cậu phải chú ý nghỉ ngơi chứ! Tớ về từ mấy ngày hôm trước còn nghĩ sẽ hẹn cậu ra tụ tập một chút! Không nghĩ tới lại gặp được ở đây." Vẻ mặt Trình Vũ mong đợi nói.
Hạ An Ninh mỉm cười: "Ừ! Có thời gian thì tụ tập, tớ đi về trước đây."
"Cậu gửi số điện thoại cho tớ đã, điện thoại trước của tớ bị mất, phải thay số mới rồi." [Thêm "Gác Sách" khi tìm truyện trên google để đọc bản ít lỗi chính tả hơn bạn nhé <3]
Hạ An Ninh đọc số điện thoại cho cậu, sau đó vẫy tay chào rời đi. Ánh mắt Trình Vũ vẫn nhìn theo bóng cô tới khi cô hoàn toàn biến mất trong đám người, cậu cảm thấy ngạc nhiên. Cậu về nước, cô gái cậu muốn gặp nhất chính là Hạ An Ninh.
Không nghĩ tới, bọn họ lại có duyên gặp nhau ở trên quảng trường này. Cậu đưa cháu qua chơi xe trượt, nếu như không phải còn cháu ở đây, cậu nhất định sẽ đi về cùng cô.