Hạ An Ninh có một dự cảm xấu, cô nghe máy. "Alo! Xin chào."
"Hạ tiểu thư, cô đừng quên giao hẹn giữa chúng ta, thời gian là nửa tháng, cô tốt nhất nên mau chóng chuẩn bị tâm lý rời khỏi anh Vũ Trạch đi." Trong điện thoại truyền đến giọng nói ra lệnh của Lam Doanh.
Hạ An Ninh im lặng không muốn nói chuyện.
"Đừng trách tôi không cảnh cáo cô, tôi không phải là người kiên nhẫn đâu. Còn nữa, cô không được nói chuyện giữa chúng ta cho bất kỳ người nào, đặc biệt là anh Vũ Trạch, cô đừng tưởng rằng cô nói ra thì có thể giúp mẹ của cô, tôi mới không sợ đâu!"
"Tôi sẽ không muốn nói cho bất kỳ người nào biết." Giọng Hạ An Ninh bình tĩnh nói.
"Như vậy thì tốt, thời gian trôi qua rất nhanh, cô tốt nhất nên tranh thủ, đừng mong còn có thể ở lại bên cạnh anh Vũ Trạch, cô ngoại trừ rời khỏi anh ấy thì không có lựa chọn nào khác đâu."
Cô ta nói xong thì cúp điện thoại.
Tay Hạ An Ninh nắm chặt cái điện thoại di động, đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch.
"An Ninh, sao vậy? Trình Vũ quan tâm hỏi.
"Không có gì!" Hạ An Ninh giả vờ không có chuyện gì, mỉm cười.
Đúng lúc này, điện thoại di động của cô lại đổ chuông, mắt cô nhìn lên phía màn hình, cái tên hiện lên ở phía trên giống như một thanh sắt xiết chặt lấy trái tim cô.
Cô khẩn trương, bất an, đồng thời không biết phải làm sao.
Là Cung Vũ Trạch gọi đến.
Cô nói với Trình Vũ: "Tớ ra ngoài nghe điện thoại."
"Được!" Trình Vũ mỉm cười gật đầu.
Hạ An Ninh cầm điện thoại di động đi tới một chỗ yên tĩnh gần đó, nghe máy: "Alo!"
"Em tỉnh rồi à? Tại sao không có chủ động gọi điện thoại cho anh?" Đại thiếu gia nhà họ Cung không vui hỏi.
"Xin lỗi... em... em chỉ vừa mới mở máy." Hạ An Ninh chột dạ nói dối.
"Vừa rồi anh không có ý trách em, em nghiêm túc xin lỗi như vậy làm gì? Buổi trưa em có bận gì không, nếu không chúng ta cùng nhau ăn cơm đi." Giọng nói của Cung Vũ Trạch từ trong điện thoại truyền ra có vẻ đặc biệt quyến rũ.
Hạ An Ninh cảm giác nghẹn thở, cô tự chối: "Thật ngại quá, buổi trưa nhà em có khách đến chơi, em phải ở nhà giúp mẹ tiếp khách."
"Trùng hợp như vậy sao? Vậy được rồi! Hẹn buổi tối vậy." Cung Vũ Trạch không tức giận.
Hạ An Ninh nhắm mắt lại, cô tiếp tục tàn nhẫn từ chối: "Có thể khách sẽ ở lại tới tối mới đi, em... em phải ở nhà!
Cung Vũ Trạch buồn bực im lặng vài giây: "Được, vậy chín giờ anh sẽ tới nhà em tìm em, khi đó em xuống, chúng ta gặp mặt."
"Lúc đấy quá muộn rồi, anh nên về nhà nghỉ ngơi đi!" Hạ An Ninh lại từ chối.
"Không có nhìn thấy em, anh sẽ ngủ không được." Cung Vũ Trạch trực tiếp cười nói.
Nếu như đổi thành lúc trước, Hạ An Ninh nghe được những lời này sẽ cảm thấy rất ngọt ngào, nhưng bây giờ, anh càng thể hiện yêu thương cô, cô càng cảm thấy bối rối.
"Nhất định phải gặp sao?" Hạ An Ninh than khẽ.
"Trừ khi em không muốn gặp anh." Cung Vũ Trạch nói xong lại tiếp cười khẽ hỏi tiếp: "Em nói đi, em có muốn gặp anh không?"
Hạ An Ninh cầm điện thoại di động, nghe lời anh nói mà lặng lẽ khóc.
Cô cố gắng lắm mới khống chế được hô hấp của mình, cố gắng bình tĩnh giả vờ như mình rất bận rộn: "Khách lại sắp tới rồi, mẹ em bảo em đi mua đồ, lúc khác chúng ta hãy trò chuyện có được không?"
"Được! Em đi đi! Nhớ chú ý an toàn đấy. Em xinh đẹp như vậy, anh lo lắng sẽ bị người khác lừa chạy mất." Cung Vũ Trạch trêu một câu.
Khi Hạ An Ninh vừa cúp máy, trong chớp mắt trái tim cô như muốn vỡ ra, cô lại cứ đứng ở đó, che miệng, trong lòng đau thương, khóc lớn.
Lúc Trình Vũ đi ra thì vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tim cậu cũng đau đớn như bị ai xé, cậu bước nhanh qua, đưa cho cô một tờ khăn giấy, vội càng hỏi: "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Ai bắt nạt cậu sao? Là bạn trai của cậu à?"
Hạ An Ninh nhận tờ giấy cậu đưa tới, lau nước mắt. Cô lắc đầu, nhưng nói không ra lời.
Mãi đến khi Hạ An Ninh bình tĩnh lại thì đã qua mười mấy phút. Trình Vũ vẫn muốn an ủi cô nhưng không biết rốt cuộc cô đã gặp phải chuyện gì.
"Tớ không sao, cám ơn cậu, Trình Vũ." Hạ An Ninh hít sâu một hơi, bình tĩnh lại.
"Rốt cuộc là thế nào? Nếu như bạn trai cậu đối xử không tốt với cậu thì chia tay đi! Cậu còn có nhiều người thích, nếu thật sự không được, tớ bằng lòng làm người yêu cậu, chăm sóc cho cậu." Trình Vũ mượn cơ hội tỏ tình với cô, trong ánh mắt cậu lộ rõ tình yêu của cậu với cô.
Hạ An Ninh giật mình, vành mắt đỏ hoe nhìn cậu, có chút hoảng hốt lo sợ.
Ánh mắt Trình Vũ kiên định nhìn cô mà không hề trốn tránh. "An Ninh, chẳng lẽ cậu không biết sao? Khi còn học cấp 2, cậu trở thành bạn học cùng bàn với tớ, tớ đã thích cậu, tớ thích cậu lâu rồi, cho tới bây giờ tớ vẫn luôn nhớ tới cậu, không thể quên được cậu. Lần này tớ về nước, ngoại trừ thăm người thân ra, người mình muốn gặp nhất là cậu."
Hạ An Ninh ngây người nhìn cậu, nhìn người bạn cùng bàn, cũng là cùng trường với mình suốt mấy năm, cô thật sự không biết cậu lại có tình cảm như vậy với mình.
"Trình Vũ... cậu..." Hạ An Ninh không biết mình nên nói cái gì.
"Cậu đừng lo lắng, tớ sẽ không cố ý ép buộc cậu phải đồng ý tớ, tớ chỉ nói, nếu như bạn trai của cậu không thích hợp với cậu, bắt nạt cậu, cậu có thể có một lựa chọn khác." Trình Vũ dịu dàng an ủi cô.
Hạ An Ninh đau khổ lắc đầu. "Anh ấy không có bắt nạt tớ."
"Vậy vì sao bạn phải khổ sở như thế? Là bởi vì hai người không thể ở cùng một chỗ sao?" Trình Vũ suy đoán hỏi.
Trong đáy mắt Hạ An Ninh càng lộ rõ sự đau khổ, Trình Vũ lập tức hiểu rõ mình đã đoán đúng rồi. Cậu thật sự muốn biết, người đàn ông Hạ An Ninh yêu rốt cuộc là người thế nào.
Cuối cùng, ai cũng cảm thấy bản thân mình không tệ.
"Trình Vũ, xin lỗi, tớ phải về nhà! Gặp lại sau." Hạ An Ninh xoay người rời đi, nhưng cô mới đi được vài bước, trong điện thoại của cô lại thông báo có tin nhắn. Hạ An Ninh mở ra. Đó là tin nhắn do Lam Doanh gửi tới.
Ở trong video hiện ra gương mặt của mẹ. Hạ An Ninh bị dọa tới không thở nổi, cô vội vàng tắt hình ảnh, giống như tiếp tục xem sẽ bị người xung quanh phát hiện ra vậy.
Hạ An Ninh đi tới tiểu khu dưới tầng thì nhìn thấy mẹ đang nói chuyện cùng mấy người hàng xóm, không biết bọn họ nghe được tin tức ở đâu, nói bạn trai của Hạ An Ninh là người có tiền, tất cả đều đang hâm mộ Hạ Thục Hoa sinh ra được một cô con gái tốt!
Hạ Thục Hoa được các người hàng xóm khen thì vô cùng vui vẻ, vẻ mặt tươi cười hớn hở.
Hạ An Ninh đứng cách đó không xa nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cô thật sự không có cách nào tưởng tượng, nếu như mình không làm được điều Lam Doanh nói, chuyện mẹ bị phơi bày ở trước mặt hàng xóm thì mẹ sẽ phải làm thế nào.
Những người hàng xóm này còn có thể nhìn mẹ với ánh mắt hâm mộ nữa sao? Chỉ sợ bọn họ sẽ nói ra những lời rất khó nghe. Cô biết, bởi vì bình thường mẹ có chút phách lối, những người hàng xóm này ngoài mặt thì thân thiết với bà, nhưng trên thực tế lại có rất nhiều người nói xấu về mẹ.
Cô đã từng nhìn thấy mẹ và một người hàng xóm tranh cãi một hồi, người phụ nữ kia nói những lời rất khó nghe, sau đó mẹ ngồi ở trong phòng len lén gạt nước mắt.
Cô thật sự không muốn thấy mẹ lại phải chịu cảnh như vậy nữa.
Làm con, cho dù người trong thiên hạ đều chỉ trích mẹ, nhưng điều cô có thể làm được là bảo vệ mẹ.