“Anh là ai” Trình Vũ bảo vệ Hạ An Ninh, trừng mắt nhìn Cung Vũ Trạch.
“Tôi là ai? Anh nên hỏi cô ấy mới đúng.” Cung Vũ Trạch tức tối, giơ tay chỉ vào Hạ An Ninh, ánh mắt căm phẫn oán giận của anh tựa như một người bị phản bội.
Dù gì anh cũng mới hai mươi bốn tuổi, độ tuổi vẫn còn bồng bột, không biết che giấu cảm xúc của một người đàn ông, đặc biệt là ở phương diện tình cảm, anh không nín nhịn được trước sự phản bội.
Hạ An Ninh nhìn khuôn mặt tức giận của Cung Vũ Trạch, cô biết chuyện này một khi đã xảy ra thì sẽ chẳng còn cách nào cứu vãn.
Khuôn mặt cô bình thản giới thiệu: “Vũ Trạch, đây là Trình Vũ, mối tình đâu của em.”
Nói xong, Hạ An Ninh nói với Trình Vũ rằng: “Vị này là bằng hữu của em.”
Cô cố ý dùng hai chữ “bằng hữu” chính là vì muốn chọc giận Cung Vũ Trạch.
Đúng vậy, cô thành công rồi, cô lại thành công chọc giận Cung Vũ Trạch rồi, sắc mặt anh chốc lát sa sầm xuống: “Hạ An Ninh, tôi chỉ là bằng hữu của cô sao?”
“Xin lỗi, em không thể quên được mối tình đầu của mình, em phát hiện người em yêu là anh ấy chứ không phải anh! Xin anh hãy tác thành cho bọn em được không?” Hạ An Ninh mắt ngấn lệ cầu xin, cô biết bản thân mình như này sẽ khiến Cung Vũ Trạch ghét bỏ, sẽ khiến anh vô cùng hận cô.
Quả nhiên, nhìn cô dùng bộ dạng đáng thương cầu xin anh vì muốn anh tác thành cho mình và người đàn ông khác ở bên nhau, việc này bảo sao có thể làm được đây?
“Rời khỏi anh ta, quay về với anh, anh có thể coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra, An Ninh.” Cung Vũ Trạch nén cơn giận, ánh mắt van xin, anh muốn giữ lại người con gái này, muốn giữ lại tình cảm của cô và anh.
Anh lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên hạ giọng cầu xin một người con gái, anh đưa tay ra muốn cô nắm lấy, chỉ cần cô nắm lấy tay anh thì anh sẽ tha thứ mọi cái cho cô.
Hạ An Ninh ngây ra, trái tim cô đau cổ cùng cực, nhìn năm ngón tay thuôn dài anh đưa ra mà cô muốn nắm biết mấy.
Cô muốn được về bên anh biết mấy.
Nhưng mà, cô không thể.
Đúng lúc này, Trình Vũ cũng đưa tay ra nói với Hạ An Ninh: “An Ninh, không sao cả, em có thể chọn anh! Chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”
Trình Vũ cũng rất thông minh, anh vừa nãy nghe Hạ An Ninh gọi anh là mối tình đầu thì anh nhất định sẽ phối hợp với cô tới cùng.
Lúc này trước mặt Hạ An Ninh có hai bàn tay của hai người đàn ông đang chờ cô nắm lấy.
Cô chưa bao giờ đối diện với lựa chọn như vậy, thế nhưng ông trời không cho cô lựa chọn, người chỉ cho cô một con đường bắt buộc phải đi tiếp.
Hạ An Ninh nhìn Cung Vũ Trạch, cô nhẹ nhàng nhấc tay lên, ánh mắt Cung Vũ Trạch loé lên một tia sáng và sự mừng rõ, anh tưởng cô sẽ quay trở về với anh.
Thế nhưng, khi Hạ An Ninh nhấc tay lên, cô đột ngột kiên định đặt tay mình vào tay của Trình Vũ.
Trình Vũ nhanh chóng dùng sức nắm chặt tay cô, anh vui sướng nhìn cô, đồng thời cũng đắc thắng nhìn sang Cung Vũ Trạch.
Bởi bất cứ một chàng trai nào gặp đối thủ như Cung Vũ Trạch đều khiến anh ta nảy sinh tự ti và áp lực.
Người đàn ông này bất luận chiều cao, ngoại hình, hay là chiếc xe thể thao đáng giá hang chục triệu anh ta vừa lái đến đều đủ chứng tỏ rằng anh ta ưu tú và giàu có đến mức nào, còn Trình Vũ vốn dĩ đến tư cách đòi so sánh với anh cũng chẳng có!
Nhưng lúc này Trình Vũ lại có một cảm giác ưu việt, bởi, Hạ An Ninh đã chọn anh ta.
Ánh mắt Cung Vũ Trạch tối đen, anh nhìn đôi bàn tay bọn họ đan chặt vào nhau mà cơn phẫn nộ trong lòng lên tới đỉnh điểm.
Anh rất muốn giằng tay họ ra, đưa Hạ An Ninh đi, thế nhưng, cuối cùng anh cũng vẫn không thể làm vậy.
Bởi anh có lòng tự tôn và cả sự cao ngạo, anh lùi phía sau một bước, nhìn Hạ An Ninh: “Hy vọng em sẽ không hối hận vì lựa chọn của mình.”
Hạ An Ninh nhìn dáng anh lieu xiêu, thậm chí lảo đảo ngồi lên chiếc xe thể thao, cô thật sự chỉ muốn buông tay Trình Vũ chạy tới đỡ anh.
Nhưng, Cung Vũ Trạch ngồi vào xe, chiếc xe thể thao rú lên một tiếng rồi phóng thẳng về phía trước.
vậy mà, chỉ cách đó độ trăm mét chiếc xe đột nhiên phanh gấp, giữa đêm tối, bánh xe của anh loé lên tia lửa loá mắt.
Hạ An Ninh vội buông tay Trình Vũ, chạy về chiếc xe thể thao.
Anh sao rồi?
Anh đâm vào người ta sao?
Hạ An Ninh vừa chạy được mấy bước liền nhìn thấy một cô gái vừa bị doạ tới mức chân mềm nhũn đang đi tiếp trên đường, còn chiếc xe hơi thể thao của Cung Vũ Trạch tiếp tục lao đi.
Hoá ra anh không đâm vào người khác, thế nhưng vừa rồi cũng vô cùng kinh hãi.
Trong lòng Hạ An Ninh vô cùng lo lắng, bây giờ tâm trạng của Cung Vũ Trạch vô cùng tức giận, cả quãng đường về nhà liệu anh có bình an không? Liệu anh có vì tâm trạng bị chi phối mà xảy ra chuyện gì không?
Thâm tâm Hạ An Ninh nóng như lửa đốt, lúc này, Trình Vũ bước đến sau lung cô, anh cảm thấy có chút khó xử: “Sao vừa rồi em lại kéo anh vào lừa anh ta? Em không thích anh ta sao?”
Hạ An Ninh nhìn về hướng mà Cung Vũ Trạch rời đi, dường như không nghe thấy lời của Trình Vũ.
Trình Vũ nhìn biểu cảm của cô đầy nỗi lo âu, anh hiểu ra rồi, Hạ An Ninh thích người đàn ông này.
“Nếu em đã thích anh ta tại sao còn lựa chọn rời xa?” Trình Vũ hỏi thêm một câu nữa.
Hạ An Ninh nghe thấy, cô vô cùng ngại ngần trả lời: “Bởi em không xứng với anh ấy!”
“Sao em lại không xứng với anh ta được?”
“Chỉ là không xứng thôi.” Hạ An Ninh lẩm bẩm, bởi cô quá xấu xa, bây giờ, cô thật sự không xứng với anh nữa rồi.
“Không sao, em vẫn còn anh, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.” Bất luận thế nào Trình Vũ cũng cảm thấy vô cùng hoan hỉ, bởi Hạ An Ninh coi mình là mối tình đầu.
“Trình Vũ, cảm ơn anh lúc nãy đã phối hợp với em, em mệt rồi, em muốn về nhà, mai gặp được không?” Hạ An Ninh cảm kích.
“Này, tặng em đấy! Cầm về nhà ăn đi!”
“Cám ơn anh!”
“Đừng khách sao như vậy, em biết anh thật sự muốn tốt với em.” Trình Vũ nó xong, xoa mái tóc dài của cô: “Bất luận em vì nguyên nhân gì mà từ chối người đàn ông đó, chỉ cần em muốn anh phối hợp anh sẽ phối hợp vô điều kiện.”
Trình Vũ cũng nghĩ đến việc Cung Vũ Trạch vừa lắm tiền lại đẹp trai, có phải có rất nhiều cô gái khác? Anh ta khiến Hạ An Ninh tổn thương sao? Vì vậy cô mới rời bỏ anh ta?
“Cảm ơn anh!” Hạ An Ninh khách khí nói, cô mệt mỏi đi về, nhưng khi Trình Vũ vừa quay người đi khỏi thì nước mắt cô lập tức tuôn trào.
Cô chỉ cầu xin một việc, cô hy vọng Cung Vũ Trạch có thể bình an về đến nhà! Hy vọng anh đừng quá đau khổ trong cuộc tình này, tốt nhất anh có thể bình tĩnh đón nhận, rồi sau đó, quên cô đi.
Hạ An Ninh về phòng, cô tìm tất cả món đồ mà Cung Vũ Trạch từng tặng cô, trừ chiếc dây chuyền mà mẹ cô bán mất thì cô gói hết lại, đem trả cho Cung Vũ Trạch. Còn 200 vạn, 50 vạn anh từng giúp mẹ cô thì cô cũng thề trong long rằng sẽ kiếm tiền cả đời trả lại hết cho ah.