Tổng Tài Hỏi Vợ: Bánh Bao Làm Mai (Daddy Tổng Tài)

Chương 928



Nửa đêm, Hạ Thục Hoa tỉnh dậy đi vệ sinh thì bị tiếng khóc trong phòng Hạ An Ninh làm cho giật mình, bà ghé sát cửa, nghe tiếng thút thít đau khổ trong phòng con, không khỏi xót con thở dài.

Xem ra mối tình này khiến cô bị dày vò cực độ! Nếu đã vậy bà cũng nên chuẩn bị cùng cô rời xa nơi này.

Buổi sáng.

Hạ An Ninh dậy từ rất sớm, cô chuẩn bị xuống lâu mua đồ ăn sáng cho mẹ thì thấy Hạ Thục Hoa đã thu dọn đồ đạc trong nhà.

"Mẹ! Sao mẹ dậy sớm vậy?" Hạ An Ninh giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

"Không phải cần đi khỏi đây sao? Mẹ thu dọn hành lý, khi nào đi vậy?"

"Mẹ, chúng ta có lẽ phải xem nhà trước, sau đó thuê xong mới về dọn hành lí bên này."

"Ừ, mẹ bán căn nhà này đi, tiền bán được sẽ giúp chúng ta có cuộc sống dễ chịu một chút, tin là ở đây có thể bán được bảy tám trăm nghìn tệ! Mẹ có một người bạn rất muốn mua, giá mẹ đưa cho cô ấy cũng khá thấp, vì thế sẽ bán được nhanh thôi."

Trái tim Hạ An Ninh cảm thấy ấm áp, năm xưa mẹ cô cũng bỏ ra hơn năm trăm nghìn tệ để mua căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách hơn bảy mươi mét vuông này, bây giờ tuy nhà ở đây đã cũ, nhưng đã nhiều năm giá bán chắc chắn nhiều hơn giá này.

"Mẹ! Không vội, con vẫn còn một ít tiền."

"Nếu đã rời đi, mẹ cũng không muốn quay lại nữa, người bạn đó sẽ trả một lần toàn bộ tiền cho chúng ta vì thế mẹ quyết định bán!" Nói xong, Hạ Thục Hoa thương xót nhìn cô: "Sớm rời đi cũng tốt cho con, mấy năm qua mẹ chìm đắm trong cờ bạc, con phải chịu uất ức rồi, hơn nữa mẹ còn suýt nữa..."

"Mẹ, chúng ta không nói về việc đó nữa, đều đã qua rồi." Hạ An Ninh không muốn mẹ lại dằn vặt về việc đó.

Hạ Thục Hoa thở dài: "Là lỗi của mẹ."

"Vậy con sẽ mua vé tàu chiều, đi qua đó có lẽ sẽ phải mất mấy ngày để tìm nhà."

"Ừ, được. Con quyết định là được." Hạ Thục Hoa nghe cô hết.

Điện thoại của Hạ An Ninh bị cướp, cô đành phải xuống lầu mua một chiếc thẻ, dùng lại chiếc điện thoại còn lại của cô, điện thoại này mua lần trước, vẫn còn mới chỉ có điều, trong chiếc điện thoại này không có bất cứ tấm hình nào thuộc về cô và Cung Vũ Trạch nữa.

Hạ An Ninh đặt trước vé trên mạng, thời gian lúc năm giờ chiều, tới thành phố khác cần mất khoảng bảy giờ đồng hồ.

Lúc này, cửa phòng cô có tiếng động, Hạ An Ninh giật mình, ai tới vào lúc này?

Cô bước ra ngoài cửa nhìn qua lỗ mắt mèo thì thấy Lam Doanh, cô lập tức giật mình nói với mẹ: "Mẹ ơi, bạn con tới rồi, con ra ngoài một lát."

Nói xong, Hạ An Ninh bước ra khỏi nhà, đóng cửa lại, cảnh giác nhìn Lam Doanh: "Cô còn tới nhà tôi làm gì?"

"Điện thoại của cô không gọi được, gửi tin nhắn cũng không nhắn lại, tôi không tới tìm cô thì tới đâu tìm cô đây?" Lam Doanh khoanh tay cười nhạt.

"Điện thoại của tôi bị cướp, tôi đổi số rồi." Hạ An Ninh có sao nói vậy.

Lam Doanh nhìn cô giả bộ đồng tình nói: "Vậy sao? Thảm vậy à, vậy hãy đưa số mới của cô cho tôi."

"Không cần đâu, tôi và Cung Vũ Trạch chia tay rồi, chia tay thực sự, cô không cần phải tới tìm tôi nữa, tôi cũng không đi tìm anh ấy nữa!" Hạ An Ninh nói rõ ràng.

Cô sẽ rời khỏi đây, rời nơi thị phi này, gồm cả Lam Doanh cô cũng đều không muốn gặp lại, không muốn khiến trái tim mình thêm tức nghẹn, cô định quên đi mọi thứ ở đây, quên đi sạch sẽ.

"Chắc chắn chứ!" Ánh mắt Lam Doanh thoáng vui mừng.

"Tôi sắp rời khỏi đây rồi, cô hãy để thời gian minh chứng!"

Lam Doanh sững người, Hạ An Ninh trước mắt đã chín chắn hơn trước đây, hơn nữa thần sắc cũng không còn vẻ ngây thơ dễ gạt nữa, cô ta trưởng thành hơn.

"Tốt nhất là vậy! Vậy chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nữa." Nói xong, Lam Doanh quan sát sắc mặt tiều tụy của Hạ An Ninh, Hạ An Ninh như vậy khiến cô ta không còn cảm thấy bị uy hiếp nữa.

Sau khi Lam Doanh rời đi, Hạ An Ninh đứng ở ngoài cửa một lát, sau đó mới mở cửa vào nhà, giả vờ như vừa mới quay lại.

Hạ Thục Hoa cũng không hỏi kĩ, vẫn đang thu dọn hành lý.

Hơn năm giờ chiều, Hạ An Ninh và mẹ bước lên chuyến tàu tới thành phố G.

Trong biệt thự của Cung Vũ Trạch, anh vừa mới tỉnh dậy sau hôn mê còn đang nằm trên chiếc giường rộng rãi màu xám, sắc mặt nhợt nhạt, tới ánh mắt cũng trở nên vô hồi như không chỉ cơ thể anh mà cả tình cảm của anh cũng đều đang bị bệnh.

Tiểu Kha chạy từ ngoài cửa vào, há miệng lo lắng kề lên mép giường phát ra tiếng rên gừ gừ, Cung Vũ Trạch đưa tay xoa nhẹ đầu nó: "Tiểu Kha, mày tới rồi à."

Tiểu Kha chớp chớp đôi mắt đen nhánh, nhìn anh như thể bộc lộ sự quan tâm giống con người, Cung Vũ Trạch mỉm cười: "Tao không sao." Nói xong anh lại cúi đầu lẩm bẩm: "Cô ấy đi rồi!"

Hai mi mắt Tiểu Kha rũ xuống giống như đang đau buồn cùng anh.

Nhưng rất nhanh sau đó, ánh mắt Cung Vũ Trạch bị sự lạnh lùng bao phủ, anh hừ nhẹ một tiếng: "Cô ấy muốn đi, tao cũng sẽ không níu giữ."

Ngày hôm sau Lam Doanh lại tới thăm Cung Vũ Trạch, Cung Vũ Trạch vẫn chơi cùng Tiểu Kha, không mấy quan tâm Lam Doanh, Lam Doanh mặt dầy ở lại ăn bữa trưa xong mới đi.

Ba ngày sau, bệnh tình của Cung Vũ Trạch khỏi hẳn, nhưng anh dường như cũng thay đổi sau lần bệnh này. Ánh mắt anh không còn ấm áp như gió mùa xuân nữa, tính tình trở nên lạnh lùng, kiên nghị. Điểm này có thể thấy rõ khi anh ra tay cách chức mấy nhân vật cao cấp trong công ty.

Điều này Hà Vĩnh cảm nhận rõ rệt nhất, ông thấy rằng thiếu gia có vẻ đã trưởng thành hơn, người lớn hơn, nhưng đồng thời tính tình của anh cũng trở nên khó gần hơn trước, có lẽ điểm này có liên quan với Hạ An Ninh.

Một tuần sau, Hạ An Ninh về lại thành phố A, bên đó cô và mẹ đã ưng ý một ngôi nhà và thuê lại, tiền thuê nhà không mắc, hơn một nghìn tệ, vì là thành phố hạng ba nên chi phí sinh hoạt không cao.

Do nhà của họ cũng có rất nhiều người hỏi mua, người nói muốn mua kia khi thấy họ trở về liền trả tiền luôn, vì sợ Hạ Thục Hoa bán với giá rẻ vậy sẽ có người khác mua mất.

Hạ Thục Hoa cũng thích sự yên bình của thành phố nhỏ, hơn nữa thanh danh của bà ở nơi đây cũng không tốt, bà cũng cảm nhận được việc bị người ta chỉ trỏ sau lưng.

Bà cũng muốn dẫn con gái rời xa nơi này, lần này về lại đây, ngoài việc đóng gói gửi đồ đạc quan trọng đi, thì cũng quyết định sau khi đi sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Hạ An Ninh rời đi được một tuần, bây giờ quay trở lại, mọi chuyện giống như một giấc mơ, thông báo thôi học của cô cũng đã được gửi tới, nhà trường đã đồng ý cho cô thôi học.

Đồ đạc còn dọn dẹp gần xong, lúc này là khoảng hai giờ chiều, tàu năm rưỡi mới khởi hành, Hạ An Ninh muốn ra ngoài đi dạo một lát.

"Mẹ, con ra ngoài đi dạo lát sẽ về."

"Ừ, đi đi! Nhớ về sớm còn ra ga!"

"Vâng!" Hạ An Ninh gật đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.