Khoảng thời gian sau đó, Hạ An Ninh điên cuồng tìm những tin tức liên quan đến miêng ngọc bội. Cô cũng tới cửa hàng bán ngọc ở trung tâm thành phố, còn mặt dày đưa ảnh cho tất cả mọi người, hỏi xem bọn họ có thấy miếng ngọc còn lại của đôi ngọc này không, tuy nhiên những đáp án nhận dduocj đều là không.
Lòng Hạ An Ninh càng ngày càng hoảng, cô sợ rằng cả đời này mình cũng chẳng tìm được miếng ngọc này, nếu lỡ như người sở hữu miếng ngọc ấy đã bán nó đi thì sao? Hoặc lỡ như đó là bảo vật của nhà bọn họ, không thể cho người ngoài xem được thì sao?
Hạ An Ninh tìm kiếm suốt một tháng trời, cô mệt mỏi, cô tuyệt vọng rồi.
Cô rảo bước trên đường lớn, tâm trạng nặng nề, thân thể cũng mệt nhoài, mỗi lúc như vậy, cô đều nghiến răng mà vượt qua, không quan tâm tới sự rã rời của cơ thể, hay áp lực về mặt tinh thần, cô đã quen để vượt qua tất cả.
Bởi cô chẳng có nơi thuộc về, cũng chẳng có ai để nương tựa, dù cho có bạn bè, cô cũng chẳng muốn làm phiền họ, bởi cô không quen việc làm phiền người khác.
Hạ An Ninh bước đi, nhìn thấy một trung tâm thương mại lớn, cô đi vào, cô nghĩ rằng trong này chắc chắn có cửa hàng bán ngọc! Cô lại dấy lên niềm hi vọng tưởng đã chết.
Cô bước vào, tất cả mọi thứ ở đây đều quý phái vô cùng, dù là mấy kệ bình thường nhất cũng toàn bày ngọc trị giá mười mấy vạn trở lên, mà những thứ đặt trong tủ kính tinh xảo, giá trị lại càng làm người ta phải giật mình.
Sau khi Hạ An Ninh bước vào xem một vòng, cũng chẳng có nhân viên phục vụ nào tiến tới chào hỏi cô. Bởi những người mà họ phục vụ ai mà không phải những quý bà quý cô mặc quần áo sang trọng chứ? Hạ An Ninh mặc quần áo bình thường, vừa nhìn đã biết giả vờ tới xem ngọc, thực ra chỉ là mượn cơ hội để thăm dò mà thôi.
Hạ An Ninh đứng trước mặt một người phụ nữ trung niên, người phụ nữ đó xem mấy miếng ngọc đều không vừa ý, bà ta nói với mấy nhân viên là lần sau lại tới liền định rời đi. Hạ An Ninh hỏi một nhân viên đang rảnh có nhìn thấy miếng ngọc dạng như trong hình trên điện thoại của cô không.
Nhân viên đó liếc một cái liền lắc đầu: "Không có!" thái độ lạnh nhạt vô cùng, Hạ An Ninh cũng không hỏi nữa, cô đi theo vị phu nhân kia ra ngoài. Lúc này, có một tên trộm qua đây, hắn đã nhắm chiếc túi của vị phu nhân đó, vị phu nhân đó đang cúi đầu xem điện thoại, không hề chú ý tới chiếc túi trong tay. Tên trộm kia thấy thế liền tới cướp lấy, xoay người chạy đi.
"Ôi... Túi của tôi... Có trộm, mau bắt trộm..." Vị phu nhân giàu có kia lập tức kinh hãi hô lên.
Hạ An Ninh ở ngay sau lưng bà, mà lúc bà hô lên, tên trộm đó vừa chạy qua từ phía bên cạnh, chẳng rõ lòng nhiệt tình của Hạ An Ninh ở đâu mà ra, cô nhìn chằm chằm bóng hình tên trộm, cứ vậy mà đuổi theo.
Do cô cũng chỉ cách tên trộm kia vài mét, tên trộm đó chạy tới đâu, cô đi giày thể thao nên đuổi theo rất nhanh tới đó.
Chẳng bao lâu sau, Hạ An Ninh đã đuổi theo tên trộm kia tới một ngõ nhỏ, cô vừa đuổi theo vừa hô lên: "Đứng lại, trả túi lại cho người ta..."
Tên trộm đó tức phát điên, quay đầu nói: "Túi cũng chẳng phải của cô, cô đuổi theo tôi làm gì!"
"Túi cũng chẳng phải của anh... Trả lại cho người ta đi!" Hạ An Ninh mau chóng đuổi theo không rời.
Lúc hai người chạy tới nơi cách đường cái khoảng một ki lô mét, vừa khéo có một người bước qua không cẩn thận va phải tên trộm. Tên trộm bị va đến choáng cả đầu, túi cũng bị ném sang một bên, Hạ An Ninh lập tức cầm túi lên trở về theo lối cũ, tên trộm kia lại bị đau chân nên không đuổi lại được.
Hạ An Ninh cầm túi chạy tới chỗ không người mới thở hổn hển, cô cầm cái túi có chút nặng, cũng chẳng biết vị phu nhân đó có còn ở trung tâm thương mại không.
Hạ An Ninh trong lòng nghĩ vậy, bà ấy chắc chắn có điện thoại! Gọi cho bà ta, tìm người thân hoặc bạn bè của bà không phải là có thể trả lại rồi sao? Hạ An Ninh lập tức mở chiếc túi LV đắt tiền đó ra, cô lật cái điện thoại ở trong, sờ thấy một tờ giấy cứng trắng mịn, cô không khỏi lấy ra nhìn một cái, đó là thiệp mời tới một bữa tiệc từ thiện. Cô mở ra nhìn tên ở phía trên, mới nghĩ ra rằng, hình như điện thoại vẫn ở trong tay bà ấy, cô không khỏi cạn lời, sau đó, chuẩn bị trở lại trung tâm thương mại tìm bà.
Hạ An Ninh tới cửa trung tâm liền nhìn thấy xe cảnh sát đang đậu ở đó, vị phu nhân bị trộm túi đang lo lắng báo lại những chuyện đã xảy ra cho cảnh sát.
Hạ An Ninh mau chóng cầm túi của bà bước qua: "Phu nhân, xin chào, đây là túi của bà, tôi đem về lại cho bà đây."
Vị phu nhân đó không dám tin nhìn cô, chiếc túi đã mất đi được tìm lại, bà cầm lên nhìn một cái, quả đúng là của bà. Bà ngạc nhiên và sung sướng vô cùng, lập tức kích động ôm chầm lấy Hạ An Ninh: "Thật sự là tốt quá, cảm ơn cô nhé, thật sự rất cảm ơn cô."
Vừa nãy bà cũng nhìn thấy Hạ An Ninh đuổi theo tên trộm đó.
"Bà xem xem có thiếu thứ gì không?" Hạ An Ninh nói với bà.
Vị phu nhân lập tức cẩn thận mở ra xem, nhìn lại từng thứ một, vẫn như cũ không thiếu cái gì, bà lập tức làm ra vẻ mặt cảm tạ: "Không thiếu gì hết, cảm ơn cô nhé, cô đúng là người tốt! Đuổi theo tên trộm rất vất vả nhỉ?"
"Không có gì! Hắn đụng phải người khác nên tôi cầm được túi của bà."
Cảnh sát thấy chiếc túi đã được tìm lại cũng khởi động xe cảnh sát rời đi, Hạ An Ninh cũng định đi luôn, cô xoay người định bước thì vị phu nhân kia đã gọi lại cô lại ngay: "Cô à, xin dừng lại chút đã, cô đã tìm lại túi giúp tôi, tôi phải cảm ơn cô thật tốt mới phải."
"Không cần đâu phu nhân, tôi chỉ giúp chuyện nhỏ mà thôi." Hạ An Ninh cười lên. Thế nhưng cô không biết rằng, thứ trong chiếc túi đó rất quan trọng đối với vị phu nhân kia, bà thực sự rất cảm kích Hạ An Ninh, bà kéo tay cô lại: "Cô à, đây là danh thiếp của tôi, cô có khó khăn gì hoặc cần giúp đỡ điều gì cứ việc tìm tôi, tôi có thể giúp cô, tôi nhất định sẽ giúp cô."
"Cảm ơn... Tôi..." Hạ An Ninh không biết từ chối thế nào cho phải.
Vị phu nhân thấy cô xinh đẹp, hơn nữa lại có một tấm lòng tốt bụng, bà cũng dịu dàng nói: "Cầm lấy đi, chuyện gì cũng có thể tới tìm tôi! Đây là ân tình mà tôi nợ cô."
Nói xong, tài xế của bà lái xe qua, bà ngồi lên chiếc xe sang trọng đó và rời đi.
Hạ An Ninh cầm tấm danh thiếp, cô mím mím môi, vẫn cất vào trong túi, coi như là tôn trọng vị phu nhân này đi!
Hạ An Ninh về căn hộ thuê của mình, nâng cằm ngồi ngây ra trong phòng, dạo này chuyện mà cô thích làm nhất chính là ngẩn người ta, cô cảm thấy không thể đi tìm một miếng ngọc bôi không có cách nào tìm một cách lung tung không có phương hướng như vậy được.
Cô nghĩ, nếu như không thể tìm lại người thân, vậy thì không tìm nữa! Cô vẫn phải tiếp tục sống.
Cô muốn tìm việc làm, ở trong thành phố chỗ nào cũng cần tiền này, không có tiền thì đi nửa bước cũng khó.
Hạ An Ninh gọi tới văn phòng làm việc lúc trước, ở đó đã không nhận người mẫu nữa rồi, cô chỉ có thể tìm một công việc khác.
Đột nhiên, Hạ An Ninh nghĩ tới vị phu nhân vừa gặp sáng nay, bởi ngữ khí dịu dàng của bà khiến cô dũng cảm hơn, cô thật sự rất muốn bà giúp đỡ.
Cô động viên mình rồi gọi vào số điện thoại ghi trên danh thiếp của vị phu nhân kia, bà họ Tống, Tống phu nhân này có thể nhận ra giọng nói của cô: "Cô là người cướp túi lại cho tôi hôm nay hả?" Bà cười hỏi cô.