Hạ An Ninh ở đầu bên này cũng đỏ mặt nói: "Đúng vậy, phu nhân, là tôi đây, xin lỗi, đã làm phiền bà rồi."
"Không sao, tôi còn đang nghĩ không biết có thể gặp lại cô không."
"Tôi... Hiện giờ tôi đang thất nghiệp, tôi muốn tìm việc... Không biết bà có thể cho tôi một cơ hội nào để làm việc không?" Hạ An Ninh có chút ngập ngừng nhờ người ta.
"Tất nhiên là có việc hợp với mấy cô gái trẻ tuổi như cô rồi. Như vậy đi, nửa tiếng nữa tôi sẽ báo lại với cô, cô yên tâm, tôi nhất định sẽ tìm một việc làm có mức lương không tệ cho cô."
Hạ An Ninh thở một hơi, làm quen với người ở tầng lớp thượng lưu, cô vẫn có chút áp lực.
Nửa tiếng sau, Tống phu nhân gọi điện lại, bà đã tìm được việc cho Hạ An Ninh, là nhân viên lễ tân của buổi tiệc từ thiện, công việc này rất nhẹ nhàng, tiền lương cũng ổn, hơn nữa, khí chất và tướng mạo của Hạ An Ninh rất phù hợp.
Hạ An Ninh nghe xog liền cười đồng ý, hiện giờ cô không thể kén chọn, những công việc kỹ thuật cô chẳng hề có kinh nghiệm, tuy nhiên học khoa tiếng Anh nhưng vẫn chưa có bằng tốt nghiệp, rất khó có thể tìm được một công việc hợp ý, có thể tìm được việc như vậy là cô đã vui lắm rồi, hơn nữa còn rất nhẹ nhàng.
"Sáng sớm ngày mai cô tới nhận việc đi! Tôi đã dặn người ở đó rồi, sẽ nhận cô làm thôi, sau này cô có thể ở đó làm việc luôn, lương và đãi ngộ cũng rất tốt."
"Cảm ơn Tống phu nhân, thực sự rất cảm ơn bà."
"Đó là việc mà tôi nên làm."
Tối hôm đó, Hạ An Ninh thực sự rất vui mừng, cũng cảm nhận được sự dịu dàng, người như cô dù chỉ là một chút ân tình nhỏ cũng phải tận tình báo đáp.
Buổi tối, Hạ An Ninh đang mơ màng lại có tiếng chuông báo tin nhắn gửi tới, cô lập tức tỉnh lại từ trong mộng, cầm điện thoại lên, ánh sáng chói mắt chiếu thẳng vào con ngươi.
Cô nhìn một cái, là tin rác, cô úp điện thoại xuống, lại thở dài một hơi, cười tự giễu bản thân, rốt cục mình đang mong chờ cái gì chứ?
Thật nực cười! Cô lại còn mong đợi điều gì, rõ ràng cả đời này cô không thể có ai để trông chờ nữa rồi, cô lại cứ ngu ngốc như vậy, mỗi lần có tin nhắn đều nghĩ xem liệu có phải là của hắn gửi tới không!
Sáng sớm hôm sau, Hạ An Ninh tới công ty lễ nghi kia để báo danh, người phỏng vấn cô là quản lý, ngữ khí khi nói với cô hết sức khách khí, hơn nữa cũng không kén chọn gì liền đưa cô cho người dưới mình đi tập luyện. Tướng mạo Hạ An Ninh sạch sẽ gọn gàng, khí chất cũng không tồi, dáng người thon thả nhỏ nhắn, sống lưng thẳng tắp, rất hợp để làm nhân viên lễ tân.
Hạ An Ninh bắt đầu nhận huấn luyện, bởi mười ngày nữa có một buổi tiệc từ thiện lớn cần người, cô cũng phải tới đó làm việc.
Hạ An Ninh nghiêm túc luyện tập, lại thêm việc thông minh sẵn, trong vòng một tuần đã đạt tiêu chuẩn rồi. Hơn nữa cô ở đây cũng thấy những cô gái xinh đẹp khác, chỉ là, dường như những cô gái xinh đẹp là kẻ thù trời sinh của nhau, ở đây cô rất khó kết bạn được, những cô gái đó không cao ngạo thì cũng chỉ muốn khách sáo với cô.
Tâm sự này chẳng thể nói rõ, Hạ An Ninh chỉ muốn nghiêm túc làm việc, bởi mức lương ở đây rất khả quan.
Trước bữa tiệc từ thiện, Hạ An Ninh còn tới rèn luyện ở một cuộc họp nhỏ hàng năm của công ty một lần, tiếp đó, ngày hôm sau, những người làm lễ tân như cô được xe đón tới hội trường của một khách sạn bảy sao, bắt đầu tập cho công việc của ngày mai. Hạ An Ninh được xếp để tiếp khách ở ngoài cửa, đưa bút kí tên.
Bữa tiệc đã tới, bọn họ bận rộn từ sáng tới chiều, những quan khách lục tục tới hội trường, những người tới đây hôm nay không giàu có thì cũng có uy quyền, tất cả đều là người của giới nhà giàu, một góc nhỏ nào đó trong tim Hạ An Ninh rất kì vọng.
Thế nhưng, cô nhìn danh sách những người tham dự, không có tên của người đó, cô lại lặng lẽ dập đi sự kì vọng này.
Năm rưỡi chiều, Hạ An Ninh gặp được Tống phu nhân, bà khoác tay chồng bước qua, mỉm cười với cô một cái, Hạ An Ninh cũng cười chào hỏi bà, cầm bút đưa bà kí tên, sau khi kí xong, cô dẫn bọn họ tới một bàn tiệc, Tông phu nhân kéo tay cô hỏi: "Công việc này ổn chứ?"
Nghênh đón khách quý tới tận sáu rưỡi mới xong, Hạ An Ninh được xếp ở thềm bên cạnh, chủ đề của bữa tiệc từ thiện lần này là mua bán, quyên góp tiền từ thiện cho trẻ em tàn tật ở cả nước, và cả những cô nhi viện, đồng thời cũng quyên tiền giúp đỡ những trẻ em có hoàn cảnh khó khăn.
Hạ An Ninh nhìn đám trẻ xuất hiện trên màn hỉnh, hốc mắt của cô cũng ướt theo, lòng cũng cảm động, mà ở dưới đài cũng có không ít tiếng khóc thút thít, rõ ràng những người ở đây đều bị cảm động lây.
Bắt đầu bán đấu giá, tất cả đều là đồ vật mà những vị khách nà quyên ra, giá cũng không hề nhỏ, mà những vị khách này cũng nhiệt tình hưởng ứng, ngày càng nâng giá của đồ vật lên, gặp những người này Hạ An Ninh cũng nhìn thêm mấy lần.
Bởi những người lương thiện thì thực sự khiến người ta tôn trọng.
Cuộc bán đấu giá gần đi vào hồi kết, người chủ trì bước lên đài, ánh mắt anh ta có chút kích động nói: "Hôm nay có một vị khách quý không tới đây, nhưng anh ấy vẫn luôn để ý tới tình hình của buổi tiệc từ thiện quyên góp này của chúng ta, đông thời, tuy anh ấy không đến, nhưng tấm lòng của anh đã tới được nơi đây. Tiếp theo chính là một vị quyên tặng đồ tới từ nước ngoài, anh ấy không thể đích thân tới đây nhưng lại gửi tình yêu của mình về nước. Tiếp theo đây, chúng tôi sẽ bắt đầu bán đấu giá vài món quan trọng mà anh đã gửi về, mong các vị dành cho người ủng hộ này sự cảm ơn."
Tiếp đó, trên màn hình hiện ra ba món đồ mà người kia quyên tặng.
Trong ánh sáng chói lòa, một chiếc bình sứ, một miếng ngọc bội, một cây đàn piano.
Hạ An Ninh vẫn luôn nhìn về phía màn hình, lúc này, khi cô nhìn thấy miếng ngọc bội đó, thiếu chút nữa thốt ra tiếng, tim cô như nhảy vọt lên tận cổ, cô vội che miệng lại, không cho mình hưng phấn và hét lên.
Đó chính là miếng ngọc bội cùng đôi với miếng ngọc lại của mẹ, hình dáng và điêu khắc ở giữa miếng ngọc đó giống hệt nhau, nước mắt của Hạ An Ninh cứ thế mà trào ra ngoài.
Mừng đến phát khóc, khi cô muốn từ bỏ, cuối cùng, tin tức về người nhà cô cũng đã xuất hiện rồi, người nhà cô đang ở nước ngoài ư?
Người quyên tặng này là ai?
Mà cuộc cạnh tranh đấu giá ở dưới ngày càng kịch liệt hơn, đặc biệt là khi đến miếng ngọc bội đó, dường như đó là điểm nhấn duy nhất, bởi tất cả mọi người đều biết đó là một miếng ngọc có giá trị tiềm tàng.
Hơi thở của Hạ An Ninh khó mà bình thường trở lại, cô vấn luôn nén lại nước mắt, cuối cùng, là một bà lão đã lấy được miếng ngọc đó, lúc bà nâng nó xuống đài, Hạ An Ninh thực sự rất muốn qua ngắm nghía sờ soạng một chút, thế nhưng cô biết rằng, đó là điều không thể.
Thế nhưng, dù cho thế nào đi chăng nữa, cô chắc chắn phải nghĩ cách để biết được tên tuổi người quyên tặng này.
Hạ An Ninh chạy vào nhà vệ sinh, cô soi lại bản thân trong gương, khóe miệng vẫn đang khẽ run lên, cô thật sự rất vui.
Bởi cô không muốn cô độc một mình nữa, cô muốn tìm người nhà, muốn biết thân thế thực sự của mình.
Hạ An Ninh lại chạy vào hậu đài, cô tìm vị quản lý kia hỏi, nhưng người đó nói phải bảo mật, Hạ An Ninh chỉ đành hậm hực ra ngoài, cô nghĩ, tìm ai để nghe ngóng đây?