Quý An Ninh đi vào phòng, thấy người đàn ông đó cầm điện thoại ngồi trên ghế sofa, cô nhìn nhìn chiếc giường, tấm trải giường màu trắng hình trái tim, khiến trong đầu cô tràn đầy suy nghĩ nóng bỏng, cô đảo nhìn một vòng, ngồi bên ghế sofa, Cung Vũ Trạch ngủ sẽ rất khó chịu, cô thì vừa vặn nằm ngủ được một đêm.
“Em ngủ ghế sofa cho!” Cô chỉ chỉ chiếc ghế sofa nói.
Đôi mày kiếm của Cung Vũ Trạch nhíu lại, “Tại sao em phải ngủ trên ghế?”
Quý An Ninh chớp chớp mắt, chỉ chiếc giường bên cạnh, “Em ngủ trên giường.”
Cung Vũ Trạch cảm thấy hơi mắc cười, ngồi tựa vào ghế một tư thế thoải mái, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt bên vầng trán, một đôi mắt nhìn chặt cô, “Trên đời này làm gì có chuyện đàn ông ngủ giường, đàn bà ngủ ghế kia chứ?”
“Nhưng mà... nhưng mà chiếc ghế sofa nhỏ thế kia, chắc chắn anh ngủ không được thoải mái!” Quý An Ninh hỏi ngược.
Cung Vũ Trạch lại một lần nữa bị chọc cười, anh trái phải lên xuống nhìn ngó kích thước của chiếc ghế sofa, anh đồng tình, “Đúng vậy, chỗ đó thực sự anh không thể nào nằm ngủ được.”
“Nhưng em ngủ được! Cho nên, em không cảm thấy khó chịu đâu, em ngủ ghế sofa.” Quý An Ninh dứt khoác nói.
Cung Vũ Trạch lắc lắc đầu, “Không được, tôi Cung Vũ Trạch chưa bao giờ có thói quen cho đàn bà con gái ngủ ghế sofa.”
Quý An Ninh bất chợt nhìn anh hỏi, “Vậy thì phải làm sao?”
“Đương nhiên là ngủ cùng một chiếc giường rồi.” Cung Vũ Trạch chỉ chiếc giường đôi to lớn bên cạnh.
Trái tim của Quý An Ninh bỗng dưng thắt chặt, cô căng thẳng nuốt ngụm nước miếng, “Cùng... cùng nhau ngủ sao?”
Cung Vũ Trạch cực kì nghiêm túc nhìn thẳng mặt cô, gật gật đầu, “Đúng, cùng nhau ngủ.”
Thế giới tình cảm của Quý An Ninh, vẫn còn là một chú thỏ trắng, không có kinh nghiệm gì cả, và chuyện trai gái ngủ chung giường, trong mắt cô, nó nghiêm trọng đến nỗi cô một lúc chưa thể chấp nhận được, mặc dù ở cùng người đàn ông mình yêu, nhưng tim đập rất nhanh.
Cung Vũ Trạch nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh có chút thất vọng thở dài, “Em không tin tưởng anh sao?”
“Tin tưởng anh chuyện gì cơ chứ?” Quý An Ninh biết rõ còn hỏi.
“Tin tưởng nhân phẩm của anh.” Cung Vũ Trạch ngước mắt, ép hỏi bằng đôi mắt sâu thẵm trong veo, xen lẫn sáng lạng.
Bất chợt Quý An Ninh cười, nhưng nhịn lại, gật đầu trả lời, “Tin tưởng.”
Cung Vũ Trạch nghe cô trả lời rõ ràng như thế, nhưng tại sao trong lòng anh lại có chút không vui? Chẳng lẽ cô lại muốn anh là một người đàng hoàng, một người đàn ông không biết làm gì hết mới tốt sao?
“Thời gian khuya lắm rồi, anh tắm trước hay em tắm trước?” Cung Vũ Trạch lại ném câu hỏi khó cho cô.
Mặt của Quý An Ninh hơi đỏ, nghĩ một hồi nói, “Anh trước.”
Thời tiết nóng nực như vậy, nếu không tắm mà lên giường nằm ngủ, sẽ rất khó chịu, cho nên, tắm là điều tất nhiên.
Cung Vũ Trạch lấy một chiếc quần trong sử dụng một lần trong tủ ra, của nữ thì để một bên, “Đây là của em, vậy anh đi tắm trước đây.”
Hơi thở của Quý An Ninh lập tức gấp gáp mấy phần, đối với khung cảnh như vậy, cô thật giống như một đứa trẻ, không biết nên làm thế nào.
Và lúc này, ngón tay thon dài của Cung Vũ Trạch đang cởi cúc áo, đứng dưới ánh đèn sáng trưng, thân hình cao một mét tám tám, tỉ lệ cơ hình cân đối hoàn mỹ, vai rộng eo thon đôi chân dài, ngũ quan tuấn tú như điêu khắc, giây phút này, mỗi động tác của anh đều rất cẩn thận, dường như đang khêu gợi người khác, khiến phụ nữ phải nhìn ngắm nhiều hơn, trong lòng đập loạn xạ.
Động tác có chút hoang dại của Cung Vũ Trạch, sơ mi được cởi ra, Quý An Ninh vội xoay người, nói với anh, “Em... em tới lan can hóng gió biển đây.”
Cung Vũ Trạch không có ngăn cản cô, cũng may phòng khách trong đây, là dạng cửa đẩy cao cấp, cho dù trong nhà tắm là cửa kính, nhưng khi kéo cánh cửa đó, có thể che lấp mọi khung cảnh bên trong.
Quý An Ninh hóng gió đêm, gương mặt có chút nóng hổi, trong đầu toàn khung cảnh lột đồ của Cung Vũ Trạch, và trên thân thể khỏe khoắn, tiêu chuẩn cơ thể còn chuẩn hơn người mẫu nam, mỗi một cơ bắp đều chứa đựng sức mạnh cuồn cuộn.
Cô bất giác chống mặt lên, cảm giác gió thổi mạnh mẽ cũng chả thổi bay nhiệt độ đang tăng cao trên mặt, đồng thời, cũng có cảm giác đang nằm mơ.
Giống tối qua, cô vẫn chưa dám tơ tưởng sẽ quay lại với anh, nhưng hôm nay, cô và anh lại ở chung một phòng, cho dù có cùng nằm trên một chiếc giường, vận mệnh thật biết đùa mà.
Quý An Ninh hóng gió, nghe tiếng bước chân ở sau lưng, cô bất chợt quay đầu nhìn, chỉ nhìn thấy trên người của Cung Vũ Trạch mặc một áo bào màu trắng bước ra, tóc đen của anh còn đang ướt, rối tung, vài sợi vắt trước trán, khiến khuôn mặt của anh, trông càng cuồng dại hơn.
“Đi tắm đi!” Cung Vũ Trạch nói nhẹ với cô một tiếng.
Quý An Ninh gật gật đầu, đi lướt qua bên cạnh anh, ngửi mùi xà phòng tắm thoang thoảng trên người anh, trái tim cô lại bất giác nhảy loạn xạ, cô trở về ghế sofa, cầm chiếc quần nội y sử dụng một lần, vừa vặn đồ tắm đặt ở chiếc tủ bên cạnh phòng tắm, cô cầm một chiếc khăn đi vào.
Cung Vũ Trạch nghe tiếng kéo cửa chặt lại phía sau, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười nhẹ nhàng, những tưởng ba năm vừa qua, cô sẽ có sự thay đổi.
Nhưng phản ứng đêm nay của cô, khờ khạo lại pha chút đáng yêu, xem ra, trong lòng cô đối với chuyện trai gái vẫn ở trong tình trạng dễ xấu hổ như hồi trước.
Nghĩ đến điều này, tâm trạng của Cung Vũ Trạch đột nhiên tốt lên thấy rõ.
Quý An Ninh tắm xong bước ra, tóc dài của cô bị làn sương làm ướt, cô rũ xuống chuẩn bị sấy khô tí, lúc này, người con gái đang mặc bộ đồ tắm màu trắng, tóc dài hơi gợn sóng vuốt để trước ngực, sau gáy, là khuôn mặt nhỏ xin xắn, trắng trẻo như ngọc, mi mắt thanh tú sạch sẽ, giống như con hồ ly trong rừng sâu thời cổ đại, lan tỏa hơi thở mê hoặc lòng người.
Lúc này Cung Vũ Trạch đang quay lưng về phía lan can, hai tay tự nhiên nắm lên thành lan can, một đôi mắt đen láy đánh giá người con gái đang đi qua đi lại trước kia, trái tim và thân thể, bị kích thích lợi hại.
Anh cũng không phải là người đàn ông có suy nghĩ non nớt thuần khiết về tình cảm như ba năm trước nữa, anh đã hai mươi bảy tuổi rồi, anh muốn nhiều hơn thế, và tham lam hơn nữa.
Quý An Ninh nắm chặt bộ đồ tắm đến bên cạnh Cung Vũ Trạch, bị ánh mắt của anh ta nhìn đến đỏ bừng, cô vuốt tóc bị thổi bay tứ tung về phía mang tai, lộ ra chiếc tai nhỏ nhắn xinh xắn cực kì.
Cung Vũ Trạch nhìn ngắm vẻ đẹp của cô ở khoảng cách gần, tuy bị bộ đồ tắm rộng lớn che đậy, nhưng, thân hình cô đẹp đẽ bao nhiêu, trong lòng Cung Vũ Trạch tự biết rõ được.
“Thời tiết hôm nay thật đẹp.” Quý An Ninh nắm lấy lan can, nhìn ánh trăng soi rọi trên vùng biển, giữa bầu trời tinh tú, một dải ngân hà hiện lên rõ ràng.
Nói xong, cô liền chắp tay nhắm mắt cầu nguyện, lúc Cung Vũ Trạch quay người, nhìn thấy đuôi ngôi sao mang lửa sáng phía chân trời bay đâm vào vùng biển trung tâm, đồng thời, ánh mắt dịu dàng của anh nhìn vào người con gái đang cầu nguyện.