Vợ Mới Của Lục Thiếu

Chương 17: Anh đừng quấn lấy tôi nữa



Không biết có phải là tôi nghĩ nhiều hay không, nhưng tôi vẫn luôn cảm thấy lời này của anh ta giống như lời của một người chồng đang chất vấn cô vợ ngoại tình của mình.

Nhưng mà Lục Nguyên Đăng là gì của tôi vậy? Nếu như có thì đó cũng chỉ là tình một đêm mà thôi.

Nhưng mà mọi người đều là người trưởng thành, nên loại chuyện như vậy cũng không có gì ghê gớm cả. Tôi là phụ nữ, đã giao lần đầu tiên của mình cho anh ta còn chưa nói gì, vậy mà anh ta lại cứ mãi quấn lấy tôi.

“Sao tôi phải nói cho anh biết chứ? Chúng ta cũng không có quan hệ gì cả.”

Tôi hờ hững nói, bây giờ tôi chỉ muốn nhanh chóng đi vào nhà vệ sinh thôi.

Lục Nguyên Đăng bước nhanh về phía trước, khi đến chỗ tôi thì anh ta lập tức nhốt tôi vào giữa anh ta và bức tường, chỉ để lại cho tôi một khoảng không gian nhỏ hẹp.

Khi nghe thấy tôi nói vậy thì anh ta chỉ nghiêng đầu, cười nhạt nhìn tôi: “Chẳng lẽ mối quan hệ giữa chủ nợ và con nợ chưa đủ để tôi hỏi câu này sao?”

“Đủ đủ đủ, anh có tiền nên anh lợi hại nhất, đã được chưa, mong anh đừng quấn lấy tôi nữa!”

Chết tiệt, bà đây chỉ muốn đi vệ sinh thôi mà, sao lại gian nan như vậy chứ?

“Cô xác định là tôi đang quấn lấy cô? Là cô vẫn luôn đi theo tôi vào nhà vệ sinh nam, nên tôi càng có lý do hoài nghi mục đích của cô.”

Anh ta vừa nói xong lập tức ngẩng đầu, sau đó chỉ chỉ về phía cửa.

Tôi vừa nhìn theo hướng đó thì sắc mặt lập tức trở nên lúng túng.

Tôi thế mà lại đi theo anh ta vào nhà vệ sinh nam, thật sự là xấu hổ đến chết mất.

Tôi không phục mà hừ một tiếng, sau đó giả vờ bĩnh tĩnh nói: “Nhà vệ sinh nữ ở bên cạnh, tôi thích đi dạo một vòng rồi mới vào cũng không được sao?”

Lục Nguyên Đăng nâng chiếc cằm cao quý của anh ta lên, rồi nói: “Được chứ. Tôi chỉ muốn tốt bụng nhắc cô một câu là nhà vệ sinh nữ nằm ở đầu bên kia của hành lang. Cửa hàng này thiết kế như vậy chắc cũng là vì sợ những người phụ nữ như cô bám theo đàn ông.”

Anh ta nói xong lập tức đi vào toilet, vứt tôi ở lại nơi này với khuôn mặt khóc không ra nước mắt.

Tôi thở sâu một hơi, sau đó lao nhanh về phía đầu hành lang bên kia, suýt chút nữa là không kìm nén được.

Lục Nguyên Đăng, chúng ta chắc chắn kết thù rồi.

Khi tôi bước ra khỏi toilet thì Lục Nguyên Đăng cũng bước ra khỏi toilet ở đầu bên kia.

Đàn ông mà đi vệ sinh lâu như vậy nhất định là tuyến tiền liệt của anh ta có vấn đề, thận cũng có vấn đề, có khi còn mắc bệnh liệt dương nữa, nhất định là như thế!

Nghĩ đến đây thì tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn, sau đó vui vẻ đi về phía phòng ăn.

Đúng lúc đi vào cùng với Lục Nguyên Đăng.

Cũng may mọi người đều uống nhiều, hơn nữa còn đang bận mời rượu lẫn nhau nên cũng không có ai chú ý đến chúng tôi.

Nếu không thì tôi sẽ không tránh được việc bị đùa cợt.

Chỉ là không hiểu bọn họ uống rượu kiểu gì mà chỗ ngồi cũng thay đổi.

Bây giờ chỉ còn có hai vị trí trống ở gần nhau thôi.

Lục Nguyên Đăng lại rất rộng lượng mà ngồi xuống ghế bên phải.

Tôi không còn cách nào nên chỉ có thể ngồi xuống cái ghế ở bên trái.

Bên trái là Tống Trọng còn bên phải là Lục Nguyên Đăng.

Trong lúc suy nghĩ lung tung, tôi cảm thấy bản thân giống như là phần nhân của chiếc bánh mì kẹp.

“Tổng giám đốc Lục đi lâu như vậy không nên tự phạt ba ly sao?” Có người thấy Lục Nguyên Đăng thì vội vàng nói.

“Đúng đúng đúng, cả người đẹp mà tổng giám đốc Tống dẫn đến cũng phải uống.” Có người phụ hoạ.

Tôi không thể uống rượu, bởi vì mỗi khi uống rượu cả người sẽ nổi đầy mẩn đỏ, vô cùng xấu xí.

“Thành thật xin lỗi, nhưng tôi bị dị ứng với cồn. Nên tôi lấy trà thay rượu đi!” Tôi xin lỗi, sao đó cầm chén trà lên.

Nhưng bọn họ lại không đồng ý, nhất quyết yêu cầu tôi uống rượu.

Tống Trọng cũng không nỡ nhìn thấy tôi bị bắt nạt nên vội vã nói: “Để tôi giúp cô ấy, mọi người cũng đừng bắt nạt một người phụ nữ như vậy chứ. Hơn nữa tôi vẫn luôn thích làm anh hùng cứu mỹ nhân.”

Nhưng mọi người lại không đồng ý: “Tổng giám đốc Tống, lúc nãy khi anh ép bạn gái của tôi uống cũng không nói như vậy. Sao giờ đến lượt người của anh thì quy tắc lại thay đổi rồi?”

Điều này khiến cho Tống Trọng có phần lúng túng.

Lôi Ân Ân đứng dậy, cô ta rót một ly rượu rồi đi đến chỗ của tôi.

“Nào, cô Ninh phải không, tôi mời cô một ly.”

Nói xong cô ta đưa ly rượu đến trước mặt tôi rồi cưỡng ép đổ cả ly rượu vào miệng tôi.

Khi rượu vào đến dạ dày thì tôi cảm giác mỗi một tấc da thịt trên người đều đang bị thiêu đốt, vô cùng khó chịu.

Đây chính là rượu trắng, cho nên chắc là trên người tôi sẽ sớm xuất hiện những vết mẩn đỏ thôi.

Nếu như uống cả ba chén thì chắc tôi cũng cách cái chết không xa.

Trong ánh mắt của Lôi Ân Ân hiện lên tia vui vẻ khi gian kế của mình được thực hiện. Tống Trọng cũng không thể đứng ra giúp tôi nên chỉ có thể đứng lo lắng suông.

Lục Nguyên Đăng đã uống hết ba ly rượu phạt, khi anh ta thấy Lôi Ân Ân còn muốn ép tôi uống rượu thì lập tức cướp lấy ly rượu trong tay cô ta, sau khi uống xong ly đó thì lại tự rót một ly khác rồi uống cạn.

“Hai chén còn lại tôi cũng đã uống rồi, nếu như mọi người vẫn không chấp nhận thì đó chính là không cho tôi mặt mũi rồi.”

Một câu này của anh ta liền đủ để chặn miệng của mọi người.

Mọi người cũng không nói gì nữa.

Xem ra thân phận của Lục Nguyên Đăng không giống với những vị tổng giám đốc bình thường này.

Bữa tiệc cũng sắp kết thúc, và cũng có rất nhiều vụ làm ăn được đàm phán thành công.

Tống Trọng cũng đã uống không ít, nên lúc đi bộ, cả người anh ta đều dựa vào người tôi, tôi phải cố gắng lắm mới có thể dìu anh ta đi được. Bởi vì tôi cũng uống rượu nên không thể lái xe chở anh ta về, cho nên chỉ có thể gọi một chiếc taxi để chở anh ta về.

Tôi đi về phía bến xe bus, định ngồi chuyến xe bus tiếp theo để về nhà.

Gió đêm rất lớn, mà tôi lại không mặc nhiều quần áo, thêm vào đó là những vết mẩn ngứa trên người tôi cũng sắp xuất hiện nên cả người đều bắt đầu run rẩy.

Phía sau là tiệm thuốc nhưng mà tôi lại không có tiền để mua thuốc chống dị ứng.

Tôi không biết mình có thể sống bao lâu với mấy chục nghìn này. Nhưng lại bởi vì tính cách quật cường nên tôi không muốn mở miệng ra vay tiền của người khác.

Khi về nhà còn phải đối mặt với sự chất vấn và làm khó dễ của cha mẹ, tôi cảm thấy gánh nặng của cuộc sống sắp đè bẹp tôi rồi.

Lúc này thì điều kiện mà hôm đó Lục Nguyên Đăng đưa ra lại hiện lên trong óc tôi.

Đối với tôi của bây giờ thì những lời kia của anh ta đúng là rất mê người. Chỉ là tôi không muốn bản thân phải rơi vào tình cảnh đó.

Tôi lắc đầu, cố gắng vứt cái ý nghĩ vớ vẩn đó ra khỏi đầu, trong lòng tôi mới khá hơn một chút.

Nhưng mà sau đó tôi không biết nên đi như thế nào.

“Cho cô.”

Giọng nói của Lục Nguyên Đăng truyền đến từ phía sau.

Tôi bị anh ta dọa sợ.

Rõ ràng là Lục Nguyên Đăng đã rời đi trước tôi, vậy sao giờ anh ta vẫn còn ở đây?

Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy anh ta đang cầm một gói thuốc. Còn bên cạnh thì không còn bóng dáng của cô em ngực khủng Lôi Ân Ân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.